Vua Giao Long!

Cá trê béo lấy lại mười hai phần tinh thần, biến thành hình người, theo sát phía sau Tổng binh Lân Kiệt.

Long Cung chia làm ba tầng, mỗi tầng là nơi sinh sống của các loại thủy thú có địa vị, thực lực khác nhau, phân chia rạch ròi.

Hay nói cách khác.

Cả ba tầng thực chất là “Long Thành”, một khu dân cư siêu lớn của thủy thú.

Tầng thấp nhất là nơi hỗn tạp các loại thủy thú, mang dáng dấp của một thị trấn loài người, toàn là các hang động với đủ hình dáng, có hoạt động giao thương đơn giản, mua bán cá báu, cây báu, thậm chí còn có thể tìm thấy những thợ thủ công cá ở “Long Thành” để giúp rèn binh giáp.

Thủy thú có “Thủy Luyện Pháp” đặc biệt, binh khí rèn ra có độ dẻo dai cực cao, lại có thể kiêm cả độ cứng nhất định, tuy không tinh xảo bằng của loài người, cũng ít chức năng hơn, nhưng cũng là một loại rèn đặc biệt với ưu nhược điểm rõ rệt.

Ngoài ra.

Ngày xưa khi Long Quân còn tại vị, “Long Thành” thực chất có một phần đất liền riêng biệt.

Một hòn đảo nổi khổng lồ rộng hơn 1,6 triệu mẫu đất, chiếm gần một phần ba Long Thành, có cảng và khu giải trí.

Gia tộc hải ly thợ rèn nổi tiếng từng sống ở đây, được Long Quân đặc biệt đưa từ phương Bắc về, sau đó hấp thụ và tiêu hóa một lượng lớn kiến thức của loài người, có đến bảy tám vị thợ thủ công cấp Thiên Công, lúc bấy giờ có thể nói là cực kỳ hưng thịnh.

Không may sau này Long Thành trải qua nhiều trận chiến lớn, hòn đảo nổi tan nát, chìm xuống vực sâu.

Gia tộc hải ly không thể sống dưới nước mười hai canh giờ, lại không coi Giao Long là minh chủ, đành phải tản mát khắp nơi, phần lớn quay về phương Bắc, trở về quê cũ, số còn lại đều là những gia đình nhỏ lẻ, yếu ớt, sống ven bờ kiếm miếng ăn.

Tầng thứ hai là nơi ở riêng của các đại tướng, tâm phúc của Giao Long, thường có hoạt động giao thương riêng ở tầng dưới.

Các kiến trúc ở đây cũng rất thú vị, chỉ một phần nhỏ được các đại xà chiếm giữ, còn lại đều lạnh lẽo, giữa đó có nhiều sân lớn theo kiểu loài người, đó là nơi ở cũ của Long Nhân tộc.

Chỉ xét về chất lượng cư dân, Long Thành còn hơn hẳn các thành phố của loài người.

Bất kể thành phố nào của loài người cũng có một lượng lớn dân thường sinh sống, không có thành phố siêu phàm thực sự, “Tiên – Phàm” cách biệt, Long Thành thì khác, ít nhất là từ tiểu tinh quái trở lên.

Tầng cao nhất, nơi Vua Giao Long ngự trị.

Lân Kiệt nhắc nhở: “Thả lỏng tâm thần, chớ quá căng thẳng, nếu không ngươi sẽ không vào được đâu.”

Cá trê béo liên tục gật đầu, mắt nhìn đông nhìn tây.

Nơi Vua Giao Long ở không có “cánh cửa” theo nghĩa truyền thống, chỉ là một màng nước chảy không ngừng, nhìn thì trong suốt nhưng thực chất chẳng thấy gì cả.

Thấy Lân Kiệt đi vào, nó nín thở, hóp cái bụng nhỏ trắng bệch lại, ưỡn ngực, cẩn thận bước đi, khoảnh khắc xuyên qua màng nước, cá trê béo cảm thấy có thứ gì đó lướt qua người, như thể bị ai đó nhìn thấy.

Sau đó là sự biến mất của áp lực nước.

Áp lực nước trong và ngoài màng nước hoàn toàn khác biệt, hoàn toàn không cảm nhận được, nước trong Long Cung cũng sạch đến khó tin, không một chút tạp chất.

Sạch sẽ, trong suốt.

Ngoài ra, không biết nguồn sáng từ đâu đến, dù sao cũng giống hệt trên đất liền.

Cá trê béo đảo mắt, có chút ngứa ngáy, nó há miệng, lén lút uống vài ngụm, nhóp nhép.

Ực.

Ừm.

Hơi ngọt.

Lân Kiệt tự nhiên nhận ra hành động nhỏ, không suy nghĩ gì nhiều, ngược lại còn thấy con lợn đen này có chút ngây thơ chất phác.

Có lẽ chỉ có con cá với tâm tư đơn giản và trong sáng như vậy mới có thể sáng tác ra những bài thơ khiến Đại nhân Vua Giao Long quên đi phiền não thăng cấp, cảm thấy thân tâm vui vẻ chăng?

Đại điện rộng lớn vô cùng.

Phía trước không có long ỷ, chỉ có một bức tường đá cẩm thạch trắng khổng lồ đứng sừng sững, hoa văn phức tạp, trung tâm có hai con cá lớn.

Không có vật phẩm nào khác.

Càng không thấy bóng dáng Long Châu.

Cá trê béo nhìn đông nhìn tây, râu gãi gãi đầu.

“Đại nhân Lân, Đại vương đang ở đâu vậy ạ?”

“Ngay trước mặt ngươi.”

Bức tường đá trước mặt đột nhiên biến đổi, hai con cá lớn ở trung tâm bắt đầu bơi vòng quanh đầu đuôi, sau đó một lớp màng nước xuất hiện ở giữa, trong màng nước, một đôi mắt vàng rực rỡ đột nhiên mở ra!

Hít!

Cách một màng nước, bốn mắt nhìn nhau.

Cá trê béo “ngồi nghiêm chỉnh”, đang bối rối không biết làm gì, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, nó bất ngờ khép đuôi lại đứng nghiêm, râu bên phải duỗi thẳng lên trên, sau đó cúi chào bảy mươi độ!

“Đại vương! Tiểu tiên phong Đại Hoài Quân! Hắc Đồn báo cáo!”

“Trung thành!”

Trong màng nước, ánh sáng vàng lóe lên.

"……"

Cùng lúc đó.

Tại một dinh thự bên bờ sông Tích Thủy Đàm.

Biết A Béo sắp gặp Giao Long, Lương Cừ đã sớm chuẩn bị đầy đủ khi liên hệ với tâm phúc tướng quân.

“May mà ở Đế Đô, Bình Dương phủ thật sự không dễ giải quyết…”

Lương Cừ lau mồ hôi trên trán.

Trước mặt hắn, một người đàn ông trung niên để râu dê đang cầm bút lông, trầm ngâm một lát, rồi phóng bút, chữ bay rồng lượn.

Cộng thêm thời gian trầm ngâm, tổng cộng chưa đầy một khắc.

Lưu Chính Phong đặt bút xuống, uống một ngụm rượu: “Lương đại nhân, xem xem, bài thơ này thế nào?”

“Hay!” Lương Cừ hết lời ca ngợi, “Thơ hay! Câu hay! Vần hay! Cảm hứng đến bất chợt, thần diệu đến từng chi tiết. Lưu tiên sinh không hổ là thi tiên của Đại Thuận ta!”

“Ha ha ha, quá khen, quá khen…”

Lưu Chính Phong ngửa mặt lên trời cười lớn.

Đúng lúc này.

Lương Cừ lén lút đưa tay, móc móc ngón út của Long Nga Anh, liếc mắt ra hiệu.

Viết chữ gì vậy?

Không phải hắn không biết chữ, nhưng Lưu Chính Phong trong trạng thái nửa say, toàn viết chữ thảo, rất cẩu thả, không chuyên học thư pháp thì làm sao mà nhận ra được.

Long Nga Anh lén lút cười, lật tay gạt bỏ móng vuốt, đi đến trước bàn, như thể bị tài thơ của Lưu Chính Phong làm cho khuất phục, không kìm được mà ngâm nga thành tiếng.

“Huyền đàm đêm nước dâng, nhận ra vết linh tung, chưa hiện chân dung, khí đã nặng.

Cửu uyên ẩn giấu ngàn năm ngọc, ngũ sắc quang ngưng vạn khe gió.

Ngẫu nhiên đến nhân gian truyền mưa tín…

Đúng là một bài thơ hay, Lưu đại nhân tài giỏi.”

Lời này vừa thốt ra.

Chim sẻ dưới mái hiên kinh động bay đi.

Lưu Chính Phong cười càng sảng khoái hơn, một bầu rượu ừng ực uống hết vào bụng.

Hai người trước mắt là ai?

Một là Hưng Nghĩa Bá của Đại Thuận, thiếu niên tông sư, danh tiếng lẫy lừng khắp thiên hạ, không ai không biết, không ai không hay, tảng băng hai ngày trước vẫn còn trên Tích Thủy Đàm, người đến xem không ngớt.

Người kia là phu nhân Hưng Nghĩa Bá, một trong bát mỹ Giang Hoài, tuyệt sắc giai nhân hiếm có, Long Nữ Chân Tượng.

Hai vị nhân kiệt như vậy, đồng thời nâng đỡ một người bình thường chỉ dựa vào làm thơ để nổi danh như ông ta.

Ôi!

Bay bổng như tiên vậy!

Thật sảng khoái!

Đừng nói là nhận tiền nhuận bút, dù không nhận, chỉ riêng cảnh tượng này cũng đáng để ra tay rồi!

Lương Cừ nghe xong mừng ra mặt, xoa nắn ngón út của Long Nga Anh, vừa nghe vừa nhận chữ, lập tức ghi lại toàn bộ bài thơ, bấm gửi, tải lên cho cá trê béo.

Cá trê béo trong Long Cung đang bước bốn phương, trải qua thử thách của Vua Giao Long, ứng khẩu thành thơ, đến bước thứ bảy thì thấy liên kết tinh thần “tít tít tít” rung động, lập tức tải xuống xem.

Bước chân khựng lại.

Giao Long, Lân Kiệt đồng thời nghiêm nghị.

Trong đại điện.

Cá trê béo ưỡn ngực ngẩng đầu, toàn thân phát ra ánh sáng tự tin, rực rỡ chói mắt.

Nó nâng tay vuốt ve chòm râu dài bay phấp phới.

“Huyền đàm đêm nước dâng, nhận ra vết linh tung, chưa hiện chân dung, khí đã nặng…”

“Phù, chắc là qua rồi.”

Lương Cừ thầm nghĩ.

Ngay khi cá trê béo nói muốn gặp Giao Long, hắn đã nghĩ đến việc có thể phải ứng khẩu thành thơ để thử tài, liền lập tức nhờ vả, tìm đến Lưu Chính Phong, nhà thơ nổi tiếng nhất, giỏi nhất ở Đế Đô.

Tự mình bỏ tiền ra nhờ ông ta “viết hộ”, làm một “tay súng”, đồng thời mua đứt “quyền tác giả” của bài thơ đó, không được cho người ngoài biết.

Không có cách nào.

Kho của hắn thực sự có hạn.

Những bài thơ có ẩn ý liên quan đến rồng thì còn khá nhiều, nhưng những câu thơ chuyên ca ngợi rồng thì trong đầu hắn vốn chẳng có mấy bài, hai bài đưa cho A Béo lần trước là tất cả rồi.

Thực ra bài thơ này của Lưu Chính Phong không phải là kiệt tác.

Nội dung thơ không sâu sắc lắm, nhưng chỉ xét về từ ngữ thì đủ hoa mỹ, đặt trong “Giang Hoài Thi Đàn” vừa mới thành lập lại càng đáng nể, huống hồ dù là nhà thơ giỏi đến mấy cũng có lúc làm thơ dở, trình độ cũng có lúc lên xuống.

Dùng để đối phó với Giao Long và các loài thủy thú khác thì quá thừa.

Lương Cừ lấy ra một chiếc bình bạc tinh xảo từ túi càn khôn.

“Bình nước Tuyền Nguyệt Phi Thiên này, Lưu đại nhân nhất định phải nhận! Chỉ là chút tấm lòng thôi.”

“Cái này… cái này sao dám nhận.” Lưu Chính Phong nhìn thấy vũ nữ Phi Thiên trên bình bạc, tinh thần chấn động.

Trên tảng băng.

Nước Tuyền Nguyệt Phi Thiên bán ba nghìn lượng một bình!

Hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, lại ẩn chứa năng lượng thần bí của Đại Tuyết Sơn, Hưng Nghĩa Bá nghìn dặm xa xôi đặc biệt mang về, có thể uống trực tiếp, có thể ngâm rượu, có thể dùng làm cơ sở dược liệu, là lựa chọn không hai để bồi bổ nhan sắc, tu hành rèn luyện, hối lộ quan trên, khụ, tặng người.

Tóm lại, mấy ngày nay trong Đế Đô xôn xao.

Các phu nhân quý tộc, tiểu thư đều mua phát điên, bán lại cho Thiên Bạc Lâu, trực tiếp thu về hơn ba nghìn năm mươi lượng bạc trắng, bên ngoài chợ đen đã đội giá lên ba nghìn ba bốn trăm, có chợ mà không có giá, thậm chí đã có hàng giả bắt đầu lưu thông.

Lưu Chính Phong chỉ giỏi làm thơ, căn bản không thể tranh giành được!

Nước do chính người trong cuộc là Lương Cừ tặng thì chắc chắn không phải hàng giả.

Hít.

Nhuận bút hai nghìn lượng, Tuyền Nguyệt Phi Thiên một bình ba nghìn, trước sau tổng cộng năm nghìn lượng bạc trắng, đổi lấy một bài thơ bình thường, Lưu Chính Phong thụ sủng nhược kinh.

“Lương đại nhân, không được không được, quý giá quá.”

“Ôi, Lưu đại nhân sao lại không được, theo ta thấy, ngài xứng đáng! Chỉ là… chuyện này liên quan đến cơ mật triều đình, bài thơ này, xin chớ để truyền ra ngoài.”

“Yên tâm, ta Lưu Chính Phong nói là giữ lời! Dù có say rượu cũng chưa từng làm chuyện thất tín với ai, đã hứa trước rồi thì không có lý do gì để hối hận.”

“Vậy thì tốt nhất, nói thật, hôm nay ta còn muốn xin thêm hai bài thơ viết về cá lớn.”

“Cá lớn? Là Côn ư?” (Côn: một loại cá khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc, có thể hóa thành chim bằng – ND)

“Không phải Côn, chỉ là cá, cá đơn thuần thôi, rất lớn, thân hình cứng cáp.”

Viết về rồng, viết về Côn thì không ít, nhưng cá lớn đơn thuần… nhất thời Lưu Chính Phong không tìm được hình tượng nào hay.

“Vẫn hai nghìn một bài! Không được tiết lộ cho người ngoài biết.”

“Lương đại nhân cứ yên tâm, đợi ta suy nghĩ! Nhất định sẽ có thêm mười bài thơ hay!”

Lưu Chính Phong vỗ ngực.

Tiền chảy như nước.

Lương Cừ tuy có chút xót, nhưng biết bỏ ra đáng giá!

Trong liên kết tinh thần, cá trê béo liên tục báo tin thắng lợi, đang hợp tác rất ăn ý với Giao Long.

Một mặt cần giúp cá trê béo lấy lòng tin của Giao Long, để đạt được địa vị cao hơn trong Đại Hoài Quân, mặt khác, Giao Long đã có ý thích điều này, chắc chắn sẽ ban thưởng cá báu.

“Cứ coi như bỏ tiền mua cá báu, cho A Béo ăn, có thêm một đại yêu, không lỗ!”

Trên bức tường đá cẩm thạch trắng, hai con cá lớn lại tách ra.

Trong màng nước sắp tan biến, đôi mắt vàng vẫn còn đó, lộ ra vài phần vẻ chưa thỏa mãn.

Trên Long Thành.

Tổng binh Đại Hoài Quân Lân Kiệt chính thức tuyên bố.

“Truyền lệnh Vua Giao Long, Hắc Đồn, cá có tài lớn! Văn võ song toàn, có dũng có mưu, đặc biệt chính thức thăng chức Tiên Phong Tướng Quân Đại Hoài Quân! Ban Long Thành tầng hai, một tòa quan phủ, hẻm núi tiền tiêu, một bộ ‘Điệp Thự’, mười con cá báu thượng đẳng, mười con cá báu trung đẳng! Cây báu…”

Oa!

Bầy cá reo hò.

Một bước lên mây!

“Ai nói cá tộc không có thơ cá!”

“Trời không sinh Hắc Tiên Phong, thi đạo vạn cổ như đêm dài!”

“Hít, thơ hay, câu hay, ngươi vậy mà cũng có tài làm thơ!”

“Đâu có đâu có, không sánh được với Hắc Tiên Phong.”

Có cá liên tục vẫy vây.

“Ta đã nói con cá đen này có tài mà, tộc cá nóc chúng ta tuy bị trọng thương, nhưng vẫn đang hưng thịnh đó!”

Trong ba tầng, mấy con thủy thú của tộc cá nóc hưng phấn không thôi, giới thiệu với các loài cá khác rằng đây là cá tộc của chúng, khiến các loài cá khác khinh thường.

Lừa kẻ ngốc à?

Con cá đen đó là của tộc cá nóc sao?

Trên người không có một cái gai nào, ngoại trừ việc cũng béo, sao lại dám vỗ ngực nhận vơ như vậy.

“Suỵt, lão đại của tộc cá nóc là Thích Cức chết rồi, cả tộc cá nóc xuống dốc thảm hại, nguyên khí đại thương, chắc là đều bị mất trí rồi, thấy cá tài giỏi là cứ tưởng là của nhà mình.”

“Quả thật, có khả năng đó.”

“Nghe nói Hắc Tiên Phong có thân thế bi thảm, không phải là bị tộc cá nóc cô lập chứ?”

Nghe các loài cá bàn tán.

“Không được.” Trong số cá nóc tham gia Đại Hoài Quân, con cá nóc đầu đàn Thích Đầu, nhận bổng lộc, mắt lóe sáng, “Hắc Đồn mới gia nhập chưa đầy một năm, quan hệ với tộc ta vốn không thân thiết, nay uy vọng ngày càng lớn, giao thiệp rộng, thiên phú lại tốt, sau này chắc chắn có một vị trí trong hàng ngũ đại yêu, tộc ta cũng phải ban chút lợi ích cho nó, không thể để nó ly tâm!”

“Đúng, không sai!” Những con cá nóc khác hưởng ứng.

“Các ngươi ở lại đây, liên lạc tình cảm với Hắc Đồn, ta đi nói với lão đại Thích Cức, xin thêm năm con cá báu thượng đẳng nữa!”

“Yên tâm, cứ giao cho chúng ta.”

Trên Long Thành.

Cá trê béo ôm cá báu, vui mừng khôn xiết.

Nó có linh cảm.

Mình sắp bước lên đỉnh cao của đời cá!

Quan trọng hơn, đã có được tư cách diện kiến Giao Long bất cứ lúc nào!

Trước đó ở Long Cung, Giao Long đã nói, chỉ cần có thơ hay, có thể trực tiếp đến tìm nó, đổi lấy năm con cá báu thượng đẳng!

Cá trê béo lờ mờ nhớ, một con cá báu thượng đẳng, hẳn phải bằng một phần ba lượng của một con cá Lạc Vàng.

Thêm vài lần nữa, đại yêu có hy vọng!

Thiết Pháo cũng kịp thời tiến lên: “Thơ ca dâng lên Đại nhân Ngư Vương, Hắc Tiên Phong đã có ý tưởng gì chưa?”

Cá trê béo lập tức kiểm tra liên kết tinh thần, liên tục gật đầu.

Có, có rồi.

Cuối tháng 9.

“Màng nước cũng có thần thông không gian sao?”

“Long Châu rốt cuộc có ở trong Long Cung không? Hay chỉ là một màn lừa bịp? Thực chất ở nơi khác?”

Lương Cừ phân tích thông tin về Giao Long mà A Béo gửi về.

Nếu thực sự liên minh với Ngư Vương và Hải Phường Chủ, vị trí Long Châu tuyệt đối không thể sai, nếu không thì vạn sự đều tan.

Làm rõ điều này, A Béo là công đầu.

Một lúc lâu.

Hắn lại bắt đầu kiểm kê sổ sách Tuyền Nguyệt.

Tổng lợi nhuận năm vạn tám nghìn bốn trăm hai mươi lăm lượng, kiếm được một khoản kha khá.

Số dư tài sản của bản thân, trừ đi một vạn lượng mua thơ, còn lại mười chín vạn ba nghìn.

Thu nhập từ Ngọc Tuyền Thủy cơ bản được bù đắp vào việc thu mua Tuyền Nguyệt Thủy, và hiện tại vẫn còn khá nhiều người chưa đổi Tuyền Nguyệt Thủy thành bạc trắng tại Thiên Bạc Thương Hội, vẫn còn tồn đọng, do đó vẫn còn dao động.

Hiện tại chưa đến lúc bùng nổ.

Thịnh况 ở Đế Đô chỉ là một màn tiếp thị hoành tráng.

Đến khi mọi người thực sự chấp nhận thuộc tính tài chính của Tuyền Nguyệt Thủy, giá cả đi sâu vào lòng người, thị trường thứ cấp tự lưu chuyển, Lương Cừ không cần bỏ tiền bù đắp thêm, đó mới là lúc thực sự hưởng lợi nhuận khổng lồ.

Chỉ là hơi chậm.

Vàng bạc đồng không như tiền giấy sẽ liên tục mất giá, Đại Thuận không có nhu cầu bảo toàn giá trị mạnh mẽ, hiện tại vẫn là tò mò là chính…

Lương Cừ!”

“Mạnh Cường?”

Trên bờ sông, Mạnh Cường hô lớn từ xa, tay ôm mười mấy cây cờ, rất lớn, ước chừng bảy tám trượng, hơn hai mươi mét.

“Bệ hạ bảo ta đưa cho ngươi, nói là khi về, cắm tất cả những lá cờ này lên Tuyền Hàn Băng.”

Tóm tắt:

Cá Trê Béo, sau khi phục hồi sức lực, cùng Tổng Binh Lân Kiệt khám phá Long Cung - nơi cư trú của các thủy thú. Long Cung chia thành ba tầng, mỗi tầng có cấp bậc riêng. Tầng thấp là khu giao thương nhộn nhịp, tầng giữa là nơi của các đại tướng, còn tầng cao nhất là nơi Vua Giao Long ngự trị. Cá Trê Béo trải qua thử thách để chứng minh tài năng, thể hiện thơ ca, và đạt được sự công nhận cùng phần thưởng cá báu, hứa hẹn một tương lai tươi sáng hơn cho bản thân.