“Lạ thật…”
Gã bơi giỏi quay đầu lại.
Sâu thẳm không ánh sáng, tối tăm mù mịt, tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.
Quay về boong tàu.
“Phù, lạnh thật.” Gã đàn ông túm lấy dây thang, các khớp ngón tay đông cứng đỏ ửng, xoa xoa tay rồi khoác khăn khô ngồi quanh bếp lửa. “A Bình, chuyện gì vậy? Vừa nãy ở dưới nước thấy cậu cứ nghi thần nghi quỷ, cứ quay đầu nhìn ngang ngó dọc là sao?”
A Bình lắc đầu: “Không thấy gì cả, chỉ cảm thấy dưới nước cứ có ai đó nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
“Chậc, bớt tự dọa mình đi.” Một người khác ngồi xuống giữa hai người. “Tim đập càng nhanh, càng khó nín thở, trời lạnh dễ sặc nước lắm, sặc một ngụm chuột rút là tôi chịu không cứu cậu được đâu.”
“Ê, mấy ông đừng nói thế, chưa chắc đâu, tôi nghe người ta nói, phủ Bình Dương gần đây xuất hiện không ít yêu quái lớn, theo lời A Bình thì có khi vừa nãy có hai con đang nhìn chằm chằm vào chúng ta đấy.”
“……”
Vốn chỉ là một câu nói đùa.
Nhưng cả bọn lại không ai cười.
“Cậu run rẩy ghê vậy làm gì?”
“Lạnh.”
“Cơ quan sông hồ chẳng nói đây là vùng nước an toàn sao?”
“Ai biết được, nhưng chỉ nghe nói yêu quái lớn xuất hiện nhiều chứ chưa nghe nói có làm hại ai cả.”
“Chúng ta trồng mây để làm gì?”
“Không hiểu. Nghe ý của quản sự thương hội, hình như là để xây đảo cho giao nhân buôn bán thì phải?”
“Tôi ba tuổi đã biết bơi, sáu tuổi đã tay không bắt cá, người ta gọi là Bạch Điều Lướt Sóng, hai mươi năm bơi lội khắp sông Hoài mà chưa từng thấy giao nhân trông thế nào, không biết giao nữ có đẹp không nhỉ?”
Chủ đề chuyển hướng.
Nỗi sợ hãi của thủy thủ đối với yêu quái dưới nước giảm đi nhiều.
“Huyện Bình Dương biến thành phủ Bình Dương, những chuyện lạ trong đó ngày càng kỳ quái, ở sở Hà Bạc có người khổng lồ làm việc, ít nhất cũng phải bảy thước, nghe nói gọi là Long Nhân.”
“Long Nhân tính là gì, tháng chín tôi đến trấn Nghĩa Hưng, định mua một con cá trắm đen về nấu canh, haiz, trên đường thấy một con rái cá sông, xách một cái túi thêu nhỏ đi mua thịt đầu heo, đúng là sống mà gặp ma!”
Dưới thuyền.
Hộp sọ tì vào xương thuyền cảm nhận sự rung động, nghe thấy cuộc trò chuyện của những người trên thuyền, con rắn bơi lượn lờ lặng lẽ rời đi.
Mặt nước yên tĩnh, vài gợn sóng uốn lượn.
Trung đình.
Thiên điện.
Con rắn xanh thẳm thè lưỡi sốt ruột.
Mấy tháng, ròng rã mấy tháng.
Cả Đại Trạch Giang Hoài nhiều yêu quái như vậy xuất động, vậy mà không có chút tin tức nào về Bạch Viên.
Thật khéo trốn!
Con rắn xanh nhỏ phủ phục dập đầu.
“Lân đại nhân, nhân tộc có câu cổ ngữ, tâm bệnh chung tu tâm dược trị, giải linh hoàn thị hệ linh nhân, thuộc hạ cho rằng, muốn tìm Bạch Viên, vẫn cần phải bắt đầu từ vị quan họ Lương ở sở Hà Bạc.” (Tâm bệnh ắt phải dùng thuốc chữa tâm bệnh, người gây chuyện phải là người giải quyết chuyện. – ND)
“Hối lộ? Không thấy tấm gương của Xích Lân trước đó sao?” Con rắn xanh thẳm khinh bỉ. “Bị người ta xoay như chong chóng, tự mình chuốc lấy phiền phức.”
Con rắn xanh nhỏ thè lưỡi, mắt lộ hung quang: “Nếu hối lộ không được, chi bằng đổi cách khác.”
Con rắn xanh thẳm bác bỏ.
“Không ổn, thân phận của đứa trẻ này không tầm thường, được Thánh Hoàng nhân tộc ưu ái, Võ Thánh nhận làm đệ tử, tộc ta vọng động, thành công thì không sao, không thành công…”
“Tộc ta không tiện ra mặt, vẫn có ‘người’ tiện ra mặt.”
Con rắn xanh thẳm vẫy đuôi.
…
Sân nhà họ Hứa.
Long Nga Anh ngồi trên xích đu dưới hành lang lướt sách nhẹ nhàng, Long Dao, Long Ly tay cầm táo, đứng mỗi bên, cổ tay xoay tròn, dỗ cho con rái cá nhỏ chạy khắp sân, quay vòng vòng bằng bốn chân.
So sánh hai bên.
Quả thật đã cởi mở hơn trước rất nhiều.
Lương Cừ ngồi trong thư phòng, lặng lẽ quan sát qua cửa sổ.
Cứ ngỡ rằng do ngày càng tiếp xúc, quen thuộc nên mới thoải mái, hôm nay nghe lời sư nương nói, không hoàn toàn là vậy.
“Khải điểm sao?”
Chuyện tốt.
Cái đẹp của mỹ nhân, có gì là không đẹp?
Vừa mắt.
Lương Cừ đặt bút mực xuống, để trang giấy vừa viết khô ráo: “Long Dao, Long Ly! Lại đây chép sách giúp ta một bản!”
Buổi tối.
Dương Đông Hùng về nhà.
Hứa thị mời Hứa Dung Quang đến, hai vị đại chưởng quầy đáng tin cậy, cùng nhau bàn bạc “đại sự”.
Lương Cừ đưa ra “phương án” đã được chỉnh lý bằng văn bản, phát cho từng người, mời sư phụ, Hứa lão thái gia và các chưởng quầy xem xét.
Lần đầu tiên thấy “phương án” như vậy, những người trong phòng xì xào bàn tán, mở mang tầm mắt.
Một lúc lâu sau.
Hứa Dung Quang vuốt râu hỏi hai vị đại chưởng quầy: “Lý chưởng quầy, Cao chưởng quầy, hai vị là người già trong ngành vải, cách này có khả thi không?”
Hai vị chưởng quầy nhìn nhau.
Hai người đã xem mẫu vật trước khi đến, một ý tưởng phi thường, họ có thể dùng tính mạng để bảo đảm, xuất hiện trên thị trường, tuyệt đối không lo không bán được.
Nhưng việc kinh doanh bắt đầu từ hoàng đế thì chưa từng làm bao giờ.
Cao chưởng quầy chắp tay: “Phương pháp của Lương công tử khá táo bạo, nếu thành công, quả thật có lợi lớn, thậm chí khiến người ngoài khó bắt chước, trở thành độc quyền.
Tuy nhiên, một tấm giao tiêu có thể làm được tám mươi đến chín mươi đôi tất, chúng ta muốn làm độc quyền, thì phải đối mặt với nhu cầu của toàn bộ Đại Thuận, một trăm lượng nghe có vẻ đắt, từ vương công quý tộc đến các lão gia huyện trấn, những người có thể mua nhiều như sao trên trời.
Bộ tộc giao nhân mà Lương công tử tìm được, có thể cung cấp được lượng giao tiêu khổng lồ như vậy không? Theo tôi được biết, giao nhân mỗi năm chỉ lột vảy hai lần, sản lượng khan hiếm.”
“Không phải.” Lý chưởng quầy có ý kiến khác. “Số lượng giao nhân khan hiếm, chẳng phải là một chiêu trò tự nhiên sao? Vật quý hiếm, lợi nhuận thấp nhưng bán được nhiều đương nhiên là tốt, nhưng lợi nhuận cao mà bán được ít cũng không phải là không phải một con đường rộng mở.
Mục tiêu của chúng ta vốn dĩ là các phu nhân quý tộc, tiểu thiếp, chỉ cần tung ra một vài tin đồn, nói rằng quý phi được sủng ái… ừm, nói rằng tiểu thiếp nào đó mặc tất của chúng ta, tối đó được lão gia sủng ái, sinh hạ một người con.
Để được sủng, tranh sủng, giữ chân lão gia nhà mình, đừng nói sáu mươi, một trăm, ngay cả mấy trăm lượng, tôi cho rằng cũng đáng bỏ ra, dù sao sinh hạ con cái, số tiền chi ra bây giờ, đều có thể kiếm lại được!”
Ối giời ơi.
Thật là đen tối!
Còn đen tối hơn cả mình!
“Lời này sai rồi.” Cao chưởng quầy lắc đầu. “‘Thương hiệu’ đã lên, độc quyền không sai, nhưng dựa vào sự hư vinh, nếu thật sự tăng lên mấy trăm lượng, nhất định có người sẽ dùng lụa thường chứ không dùng giao tiêu, mua sản phẩm của người khác chứ không mua sản phẩm của chúng ta, chẳng khác nào tự phá đê!”
Thật có lý.
Cao chưởng quầy cao tay!
“Vậy thì xin Thánh Hoàng hạ lệnh, phàm ai làm giả, bắt một người, giết một người! Số tiền thu được sung công!”
Khụ khụ.
Lương Cừ lên tiếng: “Hai vị chưởng quầy nói đều có lý, chỉ dựa vào một bộ tộc giao tiêu thì quả thật không đủ, nhưng bộ tộc này đã mấy chục năm, thậm chí cả trăm năm chưa từng giao thương, số giao tiêu tích lũy trong tộc chắc chắn không ít.
Hơn nữa, tôi cho rằng, nhà họ Hứa chắc chắn có nhiều loại vải tốt, có thể trộn lẫn với giao tiêu, dệt lẫn giao tiêu nguyên chất, giao tiêu bán phần, giao tiêu một phần tư, để làm điểm bán hàng, thậm chí là một phần phân cấp đẳng cấp?”
Hai vị chưởng quầy mắt sáng lên.
Lý chưởng quầy hết lời khen ngợi: “Lương công tử thật tài giỏi! Quả là kỳ tài tinh thông cả võ đạo và thương đạo.”
Cao chưởng quầy lặng lẽ gật đầu: “Lão phu cho rằng lụa dầu và lụa dệt kim đều rất tốt, bóng loáng, pha thêm giao tiêu, cảm giác chạm vào… khụ, chắc chắn sẽ bán rất chạy.”
Người này nói một câu, người kia nói một câu.
Các chi tiết của “phương án” không ngừng được bổ sung.
Thảo luận đến nửa đêm.
Đại khái đã chốt.
“Sư nương, vấn đề danh tiếng của tiểu tử…”
“Chẳng phải con đã cứu Long Nữ sao?”
Ngày xưa, võ cốt của Lương Cừ biến đổi, kết nối với Long Nữ, hôm nay vừa vặn khớp nối, là một phát minh tình cờ khi trong lúc cấp bách phải dùng giao tiêu để băng bó vết thương cho Long Nữ.
Cũng hợp lý.
Thỏa thuận xong.
Hứa thị mài mực cho Hứa Dung Quang.
Hứa Dung Quang đứng trước bàn sách, trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên bật cười, rồi mới động bút viết chữ.
Lương Cừ ghé lại: “Lão thái gia, chúng ta có thể gửi đến tay ai ạ? Có thể đến tay quý phi không?”
“Không cần phiền phức, tất cả đều gửi cho Hoàng Hậu nương nương.”
Hít một hơi!
“Vật này không tiện đưa cho các phi tần khác, chỉ có thể đưa cho Hoàng Hậu, do người chuyển tặng, chúng ta dễ dàng kiếm được một ân tình.”
Gã đàn ông cùng A Bình và nhóm thủy thủ thảo luận về những điều kỳ lạ dưới nước, từ sự xuất hiện của yêu quái đến truyền thuyết về giao nhân. Trong khi đó, tại sân nhà họ Hứa, Lương Cừ trình bày một phương án kinh doanh táo bạo nhằm khai thác giao tiêu, mà không quên cân nhắc các yếu tố thị trường và danh tiếng. Cuộc thảo luận diễn ra sôi nổi, dẫn đến những quyết định chiến lược quan trọng.
Gã đàn ôngLương CừLong Nga AnhLong DaoLong LyHứa Dung QuangA BìnhCao chưởng quầyLý chưởng quầy