Chương 72: Động Viên Hội

Hôm nay Khương Quy cảm thấy khá vui vẻ, không có gì phải lo lắng!

Trong giờ nghỉ trưa, Khương Quy nhận được thông báo rằng giáo viên sẽ tổ chức họp. Dù hắn rất muốn tham gia vào Động Viên Đại hội, nhưng đành phải từ bỏ.

Buổi chiều, Động Viên Hội sắp bắt đầu. Trước đó, Khương Quy đã tham gia khóa đầu tiên ở phòng họp, đến hơi muộn thì thấy Phương Tử Khôn đang vẫy tay gọi hắn. Hắn nhanh chóng đi qua và ngồi xuống, bên cạnh có cả Vương Tiểu Oánh.

Khương Quy cảm thấy rằng mối quan hệ giữa Vương Tiểu Oánh và Kê Ca dường như càng trở nên thân thiết hơn.

"Lão Khương, ngồi chỗ này!"

"Kê Ca, ngươi và Vương lão sư dường như khá gần gũi?" Khương Quy hỏi.

Phương Tử Khôn cười trả lời: "Vẫn ổn! Chúng ta chỉ ngồi cạnh nhau thôi mà!"

Vương Tiểu Oánh chỉ khẽ gật đầu và không nói gì thêm.

Tại phòng họp, Triển Tam Quế ngồi ở hàng ghế đầu bên tường, bên cạnh còn có một vài người địa vị cao hơn. Tạ Huyền Phong hỏi Sử Cẩn Du: "Phó Hiệu trưởng, Thạch Vân Nhạc đã đến chưa?"

"Ừm, Đông Phương Hùng đã thông báo cho hắn rồi, hiện tại nếu không có gì bất ngờ thì hắn đã đến Hồn Sư Quảng Trường."

Động Viên Hội lần này diễn ra tại Hồn Sư Quảng Trường.

"Chúng ta cũng đã đến giờ, bây giờ có thể bắt đầu không?"

"Ừm! Hôm nay buổi chiều cố gắng thảo luận để đưa ra một kế hoạch hợp lý!" Sử Cẩn Du nói.

Sau đó, Tạ Huyền Phong ra hiệu cho Triển Tam Quế. Triển Tam Quế là giáo viên chủ nhiệm của lớp sinh viên năm nhất, địa vị cũng không thấp, rất thích hợp để chủ trì.

Triển Tam Quế chỉnh sửa lại cổ áo, ngẩng cao đầu bước lên bục giảng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

"Khụ khụ... Các bạn sinh viên năm nhất cùng các thầy cô, hôm nay tôi mời các bạn đến đây có phần bất ngờ, nhưng đây là một việc rất quan trọng, vì vậy tôi mong mọi người hợp tác!"

Sau đó, Triển Tam Quế trình bày về việc cấm dược đang lan tràn, và tình trạng sử dụng cấm dược trong cả sinh viên mới và sinh viên năm cao.

"Vì vậy, có một số bạn sinh viên là ngốc nghếch, bị người khác lừa mà không biết, có một số bạn thì biết rằng tương lai mình mờ mịt, nên cố ý dùng cấm dược!"

"Trong một lát sẽ có một vị lãnh đạo lợi dụng cơ hội Động Viên Đại hội này để kiểm tra và đánh giá toàn bộ sinh viên năm nhất, sẽ tiến hành ghi chép lại những sinh viên dùng cấm dược!"

"Vì vậy, chúng ta cần thảo luận và đưa ra một kế hoạch để quyết định cách xử lý những sinh viên này!"

Cùng lúc đó, Triển Tam Quế cho phóng viên mở cửa Hồn Sư Quảng Trường, để các thầy cô và sinh viên năm nhất có thể thấy tình hình nơi đó.

Khương Quy nhìn thấy một vị lãnh đạo không rõ danh tính đang đọc diễn văn, và còn có Hồ Nguyên Đông, người mà hắn từng gặp, đang quan sát ở phía trước quảng trường.

"Các bạn sinh viên, sắp tới sẽ có một cuộc thi giữa các bạn sinh viên năm nhất! Tôi xin chúc các bạn sẽ đạt được thứ hạng tốt!"

"Tiếp theo, tôi xin công bố quy tắc cho cuộc thi giữa kỳ! Lần này sẽ có mười cái lôi đài, mỗi lôi đài sẽ đại diện cho một thứ hạng!"

"Tất cả các bạn sinh viên năm nhất sẽ có năm người được chọn, trở thành thủ lôi nhân, để tiếp nhận thử thách từ các sinh viên khác!"

"Những bạn sinh viên được chọn sẽ dựa vào việc học của các bạn và bỏ phiếu từ giáo viên năm nhất để chọn lựa! Đây sẽ là cơ hội và lợi thế cho họ, nhưng những sinh viên khác cũng đừng từ bỏ."

"Có thể các bạn sẽ thắc mắc, tại sao năm lôi đài còn lại lại trống?"

"Bởi vì ngoài các bạn ra, còn có mười sinh viên mới từ Đại học Ma Đô tham gia cuộc thi này!"

"Họ sẽ đến đây và cùng tranh hạng với các bạn!"

Nghe đến đó, các sinh viên dưới đài lập tức xôn xao bàn tán. Không chỉ bản thân học sinh mới tò mò, mà các giáo sư cũng đang đặt ra câu hỏi về điều trường học muốn thực hiện lần này.

Một vị giáo viên trung niên đi qua lại giữa đám sinh viên năm nhất, vừa thoải mái ghi chú lại vào cuốn sổ trên tay.

Triển Tam Quế tiếp tục giải thích: "Sinh viên mới từ Đại học Ma Đô đến đây chính là để bù đắp cho những bạn đã sử dụng cấm dược, họ đã hủy hoại chính mình, dẫn đến việc toàn bộ sinh viên mới đang ở mức độ thấp hơn!"

"Để tạo ra một không khí giao lưu giữa các trường đại học, chúng tôi đã mời họ tham gia vào hoạt động này."

Trên thực tế, các giáo viên bên dưới không tin những gì Triển Tam Quế nói, cảm thấy lời giải thích không có cơ sở.

Mặc dù có việc giao lưu giữa các trường đại học, nhưng thường chỉ diễn ra giữa sinh viên năm ba và năm tư, chứ chưa từng ở cấp độ năm nhất.

Rõ ràng trường học có điều gì đó đang ẩn giấu, nhưng giáo viên không thể tùy tiện đoán mò mà còn không tìm hiểu tình hình thấu đáo.

"Mặc dù lần này các bạn sinh viên năm nhất sẽ giao lưu với sinh viên mới từ Đại học Ma Đô, nhưng các thầy cô cũng không cần phải nương tay! Những người đến từ Đại học Ma Đô chính là những sinh viên xuất sắc nhất, nên các bạn cũng không thể khinh thường!"

Sau khi Triển Tam Quế nói xong, một giáo viên bên kia quảng trường tiếp tục thông báo:

"Các bạn sinh viên năm nhất vừa rồi đã đạt được thứ hạng cao trong các cuộc thi trước đó! Do đó, để khuyến khích các bạn, chúng tôi mới mời mười sinh viên đầu trương về từ Đại học Ma Đô đến thi đấu với các bạn!"

"Tin chắc rằng có những bạn muốn thể hiện tài năng và đánh bại họ! Hãy làm cho trường Kim Lăng của chúng ta nở mày nở mặt!"

Nghe những lời này, học sinh bên dưới đều cảm thấy áp lực nổi lên.

Có lẽ họ cảm thấy không dễ dàng khi phải thi đấu với sinh viên mới từ Đại học Ma Đô, mà đây lại là một trường nổi tiếng và có sức mạnh hơn Kim Lăng đại học.

Và Hơn nữa họ là những sinh viên năm nhất, có khả năng không thể nào vượt qua được.

Một nhóm sinh viên năm nhất cảm thấy bị đè nén.

Nhận thấy tâm trạng của sinh viên đang bất an, giáo viên đã ho khan hai tiếng và tiếp tục:

"Có thể một số bạn đang cảm thấy không vui! Vậy tôi sẽ nói cho các bạn một tin vui! Những học sinh đứng top ba mươi trong cuộc thi năm nay sẽ được gia nhập vào một đoàn đặc biệt mới được thành lập trong trường!"

"Về lợi ích của Đoàn Đặc Huấn này, có thể nói rằng trong kỳ này trường học sở hữu một bí cảnh, và hiệu trưởng đã quyết định phân phối quyền sở hữu trong bí cảnh theo thứ hạng trong cuộc thi!"

"Có nghĩa là, ba mươi sinh viên đứng đầu sẽ nhận được tài nguyên vượt xa sự tưởng tượng của các bạn!"

Khi nghe đến đây, những sinh viên bên dưới bỗng trở nên hứng khởi, có người mỉm cười trong khi những người khác lại có vẻ lo nghĩ.

Và liệu những người từ Ma Đô có muốn tham gia vào phân phối tài nguyên này không? Điều này sẽ khiến họ cảm thấy thế nào?

Phương Tử Khôn và Vương Tiểu Oánh đều có biểu cảm ngạc nhiên, đồng thời cảm thấy một điều gì đó kỳ lạ, rằng một thông tin lớn như vậy chắc chắn sẽ dẫn đến những vấn đề lớn hơn!

Khương Quy cũng có cảm giác như vậy, nhưng trong lòng thầm thở dài: Quả thực là như thế!

Tuy nhiên, việc có mười sinh viên mới từ Đại học Ma Đô đến đây liệu có làm tăng nguy cơ cho Tôn Vân Sơn hạng nhất hay không? Tô Diệp Tử có thể có tỷ lệ rất cao để vào ba mươi vị trí đầu, nhưng thứ hạng đó chắc chắn sẽ phải dựa vào kết quả sau cùng!

Tóm tắt chương trước:

Trong một buổi huấn luyện, ba đồ đệ Thời Toản, Tôn Vân Sơn và Tô Diệp Tử quyết định khiêu chiến với sư phụ Khương Quy. Dù được khích lệ để thử sức, ba người nhanh chóng nhận ra rằng thực lực của Khương Quy vượt trội hơn họ. Cuộc chiến diễn ra kịch tính với các chiêu thức mạnh mẽ, và sau nhiều cố gắng, họ buộc phải nhận thua. Khương Quy sau đó sử dụng khả năng trị liệu để giúp ba học trò phục hồi sau trận đấu.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Khương Quy cảm thấy vui vẻ khi tham gia Động Viên Hội, nhưng phải đối mặt với thực trạng nghiêm trọng của việc sử dụng cấm dược trong sinh viên. Triển Tam Quế chủ trì phòng họp, thông báo sự kiện thi đấu với sinh viên từ Đại học Ma Đô và cơ hội cho 30 sinh viên đứng đầu nhận tài nguyên quý giá. Sự xuất hiện của sinh viên từ Đại học Ma Đô khiến không khí trở nên căng thẳng, và Khương Quy lo ngại về những vấn đề tiềm ẩn mà điều này có thể mang lại cho các sinh viên năm nhất.