Chương 217: Chử Đan, Liễu
Một luồng sáng chói lòa bùng lên.
Chử Đan ngẩng đầu nhìn lên. Một luồng sáng chói lòa như rồng bay phượng múa, mang theo thế không thể kháng cự, lao thẳng vào giữa ấn đường của y.
Tốc độ quá nhanh, Liễu thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Thậm chí còn chưa kịp đưa tay ra.
Cho đến khi luồng sáng chói lòa đó chìm vào cơ thể Chử Đan.
Chử Đan bỗng nhiên hóa thành tro tàn, tan biến trước mắt hai người.
Liễu há hốc mồm.
Liễu có chút không hiểu, rõ ràng ban nãy Chử Đan vẫn còn đứng đó, rõ ràng còn định ra tay với mình, sao lại bỗng nhiên hóa thành tro tàn rồi?
Hệ thống?
【Đó là pháp tắc tiêu diệt, có thể biến mục tiêu thành tro bụi, thậm chí cả thần hồn cũng không còn lại.】
【Hệ thống cũng không biết vì sao lại xuất hiện lực lượng này.】
【Năng lượng pháp tắc này quá mạnh, quá mức bá đạo, cho dù là chủ thể cũng không thể chống cự nổi, chỉ có thể để nó tùy ý tàn sát.】
Liễu im lặng.
Y nhìn nơi Chử Đan biến mất.
Trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ, như có một tảng đá đè nặng, nhưng lại không thể nói rõ là cảm giác gì.
Mặc dù y với Chử Đan không hề quen biết, thậm chí còn suýt trở thành kẻ thù, nhưng sau khi Chử Đan chết, Liễu vẫn cảm thấy có chút buồn bã, giống như trong lòng đột nhiên trống rỗng một mảng.
Liễu muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói gì.
Cũng không biết tại sao.
Y chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định đó, cảm thấy có chút khó chịu.
Lẽ ra, y nên vui mừng mới phải.
Người này có khả năng uy hiếp đến mình đã chết rồi, đáng lẽ y phải hân hoan nhảy múa mới đúng.
Nhưng trong lòng Liễu lại không có chút nào vui vẻ, thậm chí còn có chút phiền muộn không tên.
Hệ thống?
【Đừng lo lắng, pháp tắc này không nhắm vào ngươi.】
【Hệ thống đã phân tích rõ ràng, sức mạnh pháp tắc vừa rồi chỉ nhắm vào một người duy nhất.】
【Người bị nó nhắm tới sẽ ngay lập tức biến thành tro tàn.】
Liễu cau mày.
Liễu hỏi: “Hệ thống có biết thứ đó đến từ đâu không? Lẽ nào lại là thứ mà chủ thể phái tới sao?”
【Không phải, đó không phải thứ mà chủ thể phái tới.】
【Hệ thống cũng không biết thứ đó đến từ đâu.】
【Nếu không phải vì vừa rồi nó chỉ nhằm vào Chử Đan, thì hệ thống đã có thể nhân cơ hội đó để phân tích rõ ràng hơn.】
【Hiện tại thì không thể.】
【Dù sao thì nó cũng đã biến mất rồi.】
Đúng vậy.
Một luồng sáng bí ẩn xuất hiện, tiêu diệt Chử Đan, rồi lại biến mất.
Mọi thứ đều xảy ra trong chớp mắt.
Liễu ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời xanh trong, không có mây, cũng không có gió.
Không hề có bất kỳ dấu vết nào của luồng sáng ban nãy.
Liễu siết chặt nắm đấm.
Y cảm thấy mình quá yếu ớt.
Trước mặt cái gọi là pháp tắc đó, y hoàn toàn không có sức chống cự.
Trong lòng Liễu bỗng có một cảm giác cấp bách.
Cảm giác bất lực khi đối mặt với pháp tắc vừa rồi khiến y cảm thấy mình không có chút thực lực nào.
Trước đây y tự tin có thể sống sót trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cho dù là đối mặt với cái chết, y cũng sẽ cố gắng chống cự đến cùng.
Nhưng đối mặt với sức mạnh pháp tắc vừa rồi, y không có cách nào chống cự.
Y không có bất kỳ phản kháng nào, giống như một con kiến bị giẫm chết, hoàn toàn không có sức chống cự.
Y chỉ có thể trơ mắt nhìn Chử Đan bị tiêu diệt trước mắt mình.
Thứ đáng sợ nhất là y hoàn toàn không có cảm giác gì.
Chử Đan rõ ràng đã nói muốn giết y.
Đã nói muốn biến y thành tro tàn.
Nhưng Chử Đan lại chết theo cách này.
Liễu không hiểu.
Tại sao Chử Đan lại muốn giết mình?
Chẳng lẽ là do chủ thể điều khiển Chử Đan làm vậy?
Nếu là như vậy, có phải tất cả những người trong tiểu thế giới này đều là nô lệ của chủ thể không?
Những người được gọi là "con người" đó, có phải đều đã bị chủ thể điều khiển rồi không?
Không...
Y không tin.
Y không tin tất cả mọi người trên thế giới này đều đã bị chủ thể điều khiển.
Y nhìn nơi Chử Đan biến mất.
Trong lòng Liễu có một cảm giác buồn bã, giống như trong lòng đột nhiên thiếu mất một thứ gì đó.
Liễu không biết Chử Đan là người thế nào, y chỉ nhìn thấy một người với mái tóc đỏ rực.
Chử Đan muốn giết y.
Nhưng Liễu không hận Chử Đan.
Liễu chỉ cảm thấy trống rỗng và bất lực.
Y không biết tương lai của mình sẽ ra sao.
Liễu nhìn cảnh tượng này.
Sức mạnh của pháp tắc rất đáng sợ.
Y vẫn cảm thấy mình còn rất nhiều việc phải làm, còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành.
Không thể cứ thế bỏ cuộc được.
Liễu siết chặt nắm đấm.
Y muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Y muốn có được sức mạnh như pháp tắc vừa rồi, có thể tiêu diệt tất cả những gì y không muốn.
Cho dù là thần.
Y cũng muốn tiêu diệt.
Trong lòng Liễu có một khát khao mãnh liệt về sức mạnh.
【Chúc mừng người chơi Liễu đã tiêu diệt Chử Đan, nhận được 900 điểm công đức.】
Điểm công đức?
Liễu im lặng nhìn 900 điểm công đức đó.
Y không cảm thấy vui mừng chút nào, thậm chí còn có chút buồn bã.
Y nhìn nơi Chử Đan biến mất.
Trong lòng lại có cảm giác như mất đi một điều gì đó.
Liễu lắc đầu.
Bây giờ không phải lúc để buồn bã, y còn rất nhiều việc cần phải làm.
Y phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Chỉ khi trở nên mạnh mẽ hơn, y mới có thể bảo vệ được những người mà y muốn bảo vệ.
Y không muốn biến thành tro tàn như Chử Đan, không muốn mình trở thành một kẻ bị người khác lợi dụng.
Cho dù là chủ thể.
Cũng đừng nghĩ đến việc điều khiển y.
Liễu nhìn chằm chằm vào khoảng không, cảm thấy có chút bất lực.
Không biết tại sao, y lại nghĩ đến Thường Nhạc Nhiên.
Không biết Thường Nhạc Nhiên đã trở về nhà chưa.
Y nhìn bầu trời, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ.
Trong lòng có chút bất an.
Liễu không biết cái cảm giác bất an này đến từ đâu, nhưng y luôn cảm thấy như có một điều gì đó sắp xảy ra.
Liễu nhắm mắt lại.
Y muốn nhanh chóng thoát khỏi thế giới này.
Y không muốn ở lại thế giới này thêm nữa.
Hệ thống?
【Đừng lo lắng, chủ thể sẽ không xuất hiện nữa.】
【Hệ thống cũng đã làm rõ rồi.】
【Pháp tắc vừa rồi không phải do chủ thể gây ra, mà là do một loại sức mạnh không thể giải thích được.】
【Năng lượng này sẽ không gây nguy hiểm cho ngươi.】
【Nó chỉ nhằm vào Chử Đan mà thôi.】
Liễu không trả lời.
Y chỉ im lặng nhìn nơi Chử Đan biến mất.
Y biết, chủ thể lại sắp xuất hiện rồi.
Chủ thể có lẽ sẽ không xuất hiện để gây nguy hiểm cho y, nhưng y sẽ lại mất đi rất nhiều.
Giống như Chử Đan vậy.
Liễu cau mày.
Liễu không biết tại sao mình lại có cảm giác này, nhưng y luôn cảm thấy cái chết của Chử Đan là một điều gì đó đã được định trước.
Nghĩ đến đây, Liễu lại cảm thấy một cỗ buồn bã không tên tràn ngập trong lòng.
Đã bao lâu rồi y không có loại cảm giác này.
Liễu nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi sao?
Liễu nhắm mắt lại.
Y cảm thấy bầu trời thật rộng lớn, nhưng sao lại trống rỗng đến vậy.
Y không biết cái cảm giác này đến từ đâu, nhưng y luôn cảm thấy mình không thuộc về thế giới này.
Liễu nhìn bầu trời.
Y cảm thấy như mình đã hiểu ra điều gì đó.
Trong đầu y bỗng có một ý nghĩ, nếu y có thể khống chế tất cả những pháp tắc này, thì y sẽ có thể nắm giữ vận mệnh của mình trong tay.
Y sẽ không còn bị ai điều khiển nữa.
Y sẽ không còn là một con rối bị người khác lợi dụng nữa.
Y sẽ trở thành người mạnh nhất.
Y sẽ trở thành người đứng đầu thế giới này.
Y sẽ trở thành người mạnh nhất.
Liễu bỗng nhiên mở mắt ra.
Trong mắt y có một thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Y nhìn khoảng không vô định đó, trong lòng có một cảm giác gì đó sắp nảy nở.
Y không biết cảm giác này là gì, nhưng y biết đó là một cảm giác rất mạnh mẽ.
Y muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Y muốn nắm giữ tất cả trong tay.
Y muốn khống chế tất cả mọi thứ.
Liễu đột nhiên cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa bùng cháy.
(Hết chương này)
Một luồng sáng bí ẩn xuất hiện và tiêu diệt Chử Đan trong chớp mắt, khiến Liễu cảm thấy buồn bã và bất lực dù không quen biết với anh ta. Cảm giác trống rỗng dâng lên khi chứng kiến cái chết của Chử Đan, Liễu bắt đầu hoài nghi về sự tự do của bản thân và khát khao sức mạnh để không còn bị điều khiển như một con rối. Dù có 900 điểm công đức, Liễu vẫn cảm thấy nỗi đau mất mát, quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn nhằm bảo vệ những người quan trọng đối với mình.