"Anh ơi, anh đến rồi, tự dưng Tiểu Bảo lại khóc quấy."
"Sao lại như thế?" Lục Đình Kiêu trầm giọng hỏi.
"Em cũng không biết. Nó bỗng tỉnh dậy rồi chạy khắp nơi tìm ai đó. Em hỏi nó có phải muốn tìm Ninh Tịch không, rồi bảo nó không cần tìm, cô ấy đã đi rồi. Vừa dứt lời thì nó lập tức khóc như thể mất cha mẹ. Có vẻ như Tiểu Bảo rất thích Ninh Tịch, vừa nghe cô ấy đi rồi thì đã khóc đến mức đó!"
Hơn nữa, đã rất lâu Tiểu Bảo không có cảm xúc mãnh liệt như vậy.
Nghe xong, Lục Đình Kiêu đi thẳng đến chỗ con trai.
Tiểu Bảo phát hiện Lục Đình Kiêu đến gần thì lập tức cảnh giác co rúm lại, ánh mắt đầy vẻ đề phòng và xa lánh, ngay cả cha ruột cũng không nhận ra.
Đến gần con trai khoảng ba bước chân, Lục Đình Kiêu dừng lại, bình tĩnh nói: "Chú Hai nói cô ấy đã đi rồi không có nghĩa là con nghĩ đâu. Cô ấy không có vấn đề gì, đã xuất viện về nhà rồi, không phải đã qua đời như bà ngoại con, mãi mãi không trở lại, hiểu chưa?"
Đại khái cũng chỉ có lúc đối diện với con trai thì Lục Đình Kiêu mới có kiên nhẫn nói dài như vậy.
Lục Cảnh Lễ nghẹn họng trố mắt: "Có nhầm hay không! Em mới nói 'đi' mà nó đã nghĩ nhiều đến thế?"
Thực ra là do Tiểu Bảo chính mắt thấy Ninh Tịch bị ngã xuống nên đã bị dọa sẵn, dưới tình huống tâm trạng không ổn định thì hiểu nhầm lời của Lục Cảnh Lễ cũng không phải không thể.
Nghe xong Lục Đình Kiêu giải thích, Tiểu Bảo tạm thời không khóc nữa nhưng vẫn vùi đầu vào bên bệ cửa sổ, không chịu nhúc nhích.
Vì vậy, Lục Đình Kiêu móc ra một tờ giấy: "Cô ấy để lại cho con, muốn xem không?"
Thân thể Tiểu Bảo cứng lại, sau đó giống như được bật công tắc vậy, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, giơ hai tay ngắn nhỏ, thể hiện ý muốn ba bế.
Lục Cảnh Lễ: "..."
Các bác sĩ và y tá: "..."
Nguyên một phòng toàn người bị hành hạ đến chết đi sống lại, kết quả chỉ cần một tờ giấy đã giải quyết xong?
Lúc nãy Lục Cảnh Lễ còn nghĩ Lục Đình Kiêu thật là rảnh mới muốn Ninh Tịch để lại một tờ giấy, nhưng hiện thực đã chứng minh anh trai anh quá thần kỳ.
Lục Đình Kiêu ôm con trai ngồi trên ghế salon, sau đó đưa tờ giấy cho cậu nhóc.
Tiểu Bảo vội vàng nhận lấy, nhóc biết chữ từ lâu rồi, có thể tự đọc được.
[ Cục cưng, cảm ơn con đã cứu cô, con rất giỏi đó nha, chụt chụt chụt <3 ~~~ ]
Tiểu Bảo nhìn chữ trên tờ giấy, còn có hình trái tim ở phía cuối thì đôi mắt sáng rực, khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút đỏ ửng, mặc dù đã cố gắng mím môi nhưng vẫn không nhịn được cong lên, thân hình nhỏ bé càng đáng yêu hơn.
Vẻ mặt Lục Cảnh Lễ giống như gặp quỷ: "Wtf, em hoa mắt đúng không anh? Tiểu Bảo cười kìa! Em nhớ Tiểu Bảo lâu lắm không cười! Rốt cuộc Ninh Tịch viết cái gì thế?"
Lục Cảnh Lễ định nhìn lén nhưng Tiểu Bảo lập tức giấu đi như giấu vàng.
Nhưng mà Lục Cảnh Lễ nhanh mắt đã đọc được rồi, chỉ là một lời nhắn bình thường thôi mà, có thể Tiểu Bảo vui như vậy sao? Ninh Tịch này đúng là không đơn giản!
Lục Đình Kiêu im lặng nhìn con trai, ánh mắt rất dịu dàng.
Tiểu Bảo đã bình tĩnh lại nên Lục Đình Kiêu ôm bé về nhà, hơn nữa còn gác hết mọi chuyện ở công ty lại ở nhà cùng với bé.
....
Buổi tối, tại căn hộ số 8 khu căn hộ cao cấp Platinum Palace Jindi (Bạch Kim Đế Cung).
Một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, sắc mặt ai cũng lạnh như tảng băng, chẳng ai chịu thua kém ai.
Lục Đình Kiêu: "Ăn cơm."
Tiểu Bảo bịt tai làm ngơ.
Lục Đình Kiêu: "Ba nói lần cuối cùng."
Tiểu Bảo vẫn không thèm nhúc nhích một chút nào.
Lục Đình Kiêu: "Con nghĩ cái loại uy hiếp ngây thơ như tuyệt thực này có tác dụng với ba?"
Tiểu Bảo giống như vị sư già đang ngồi thiền, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới riêng, không có nửa điểm phản ứng với thế giới bên ngoài.
Hai cha con tiếp tục giằng co.
Một giờ sau.
Lục Đình Kiêu gọi điện cho Lục Cảnh Lễ: "Gửi địa chỉ của Ninh Tịch cho anh."
Được rồi, thực tế chứng minh, tuyệt thực vẫn có hiệu quả.
Hiệu suất làm việc của Lục Cảnh Lễ rất nhanh, ngay lập tức đã gửi tin nhắn địa chỉ của Ninh Tịch tới cho anh, phía sau còn khuyến khích thêm một mớ tin bát quái, tất nhiên Lục Đình Kiêu không thèm nhìn.
Không cần Lục Đình Kiêu mở miệng, Tiểu Bảo vừa thấy ba cầm áo khoác với chìa khóa xe lên đã lập tức le lói chạy theo.
Lục Đình Kiêu liếc nhìn đứa con trai đang chạy theo bên chân, bất đắc dĩ cúi người bế lên: "Không có lần sau."
Trong chương truyện, Ninh Tịch đến muộn buổi thử vai trong giờ cao điểm nhưng vẫn quyết tâm tham gia thử vai nữ thứ, Mạnh Trường Ca. Dù ban giám khảo ban đầu không hài lòng về sự muộn màng, nhưng ấn tượng của cô với khí chất cuốn hút đã thuyết phục họ. Đồng thời, một tình huống khẩn cấp tại bệnh viện liên quan đến cậu bé đang gây lo lắng, và Lục Cảnh Lễ phải gọi Lục Đình Kiêu quay lại để giúp đỡ. Tóm lại, chương truyện nối liền hai mạch câu chuyện, một bên là đam mê nghệ thuật và bên kia là tình cảm sâu sắc trong gia đình.
Trong chương truyện, Tiểu Bảo bất ngờ khóc khi nghe tin Ninh Tịch đã đi. Sau khi Lục Đình Kiêu an ủi và giải thích rằng Ninh Tịch chỉ xuất viện, Tiểu Bảo dần bình tĩnh lại. Một tờ giấy từ Ninh Tịch bày tỏ cảm ơn khiến Tiểu Bảo vui mừng trở lại. Trong bữa ăn tối, giữa Lục Đình Kiêu và Tiểu Bảo diễn ra một cuộc giằng co căng thẳng. Cuối cùng, Lục Đình Kiêu quyết định tìm Ninh Tịch, cho thấy sự ấm áp trong mối quan hệ gia đình dù có lúc căng thẳng.