"Nhảy ngay xuống đây đi! Đừng có giả vờ thùy mị cái gì!" Giang Mục Dã sốt sắng như lửa cháy đến nơi.
Ninh Tịch không nói gì, chỉ nhếch mép cười, tay chống lên bệ cửa sổ, rồi tung người nhảy xuống.
Giang Mục Dã lập tức giơ tay kéo cô lại, xoay cô một vòng để chắc chắn rằng cô không có dấu hiệu gì mập mờ, rồi ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào cô: "Tối qua có chuyện gì xảy ra không?"
Ninh Tịch gần như bị xoay đến chóng mặt, tức giận nói: "Giang Mục Dã, mới sáng sớm mà ông đã nổi điên rồi à? Ngoài việc ngủ ngon ra thì tôi còn làm gì khác nữa chứ?"
Gân xanh trên trán Giang Mục Dã giật giật: "Ninh Tịch! Bà có phải là heo không đấy? Đừng nói tối qua bà không biết làm cách nào để về đây nhé!"
"Tôi đương nhiên là không biết rồi!" Ninh Tịch đáp lại một cách vô tội.
Giang Mục Dã hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, nghiến răng nói: "Ngốc như thế tại sao còn chưa bị bán đi hả? Tối qua là Lục Đình Kiêu đích thân bế bà về đó!"
Nghe vậy, Ninh Tịch sợ đến nỗi run người, nhưng sau đó vẫn tỏ ra thờ ơ: "Thì sao? Nhất định là Tiểu Bảo không muốn đánh thức tôi nên mới cầu xin ba nó bế tôi về thôi!"
Vì lần trước ở quán bar cũng vậy, chỉ có Lục Đình Kiêu mới được Tiểu Bảo cho phép tiếp cận cô, nên cô không thấy chuyện này có vấn đề gì.
Giang Mục Dã sắp tức phát điên: "Ninh Tịch, bà có thể dùng não một chút không? Rõ ràng Lục Đình Kiêu có ý với bà đó!"
Ninh Tịch thở dài, rồi đặt tay lên vai Giang Mục Dã, thành khẩn nói, "Người anh em, tâm hồn chị đây rộng lớn như biển cả, sẽ không vì một bông hoa hay cọng cỏ nào mà dừng lại đâu. Cho nên dù em có quỳ xuống cầu xin chị trở thành mợ em thì cũng không có cơ hội đâu, hiểu không? Mong em đừng kéo chị vào giấc mơ hão huyền của em, hãy về tắm rửa rồi ngủ đi!"
Giang Mục Dã nghe vậy thì cảm xúc trở nên phức tạp, vẻ mặt mâu thuẫn nhìn chằm chằm vào cô: "Chẳng lẽ bà tính cả đời không lấy chồng? Nếu như gặp được người mình thích thì sao? Ninh Tiểu Tịch, cái suy nghĩ này rất nguy hiểm đấy, bà có biết không? Tôi nói cho bà biết, dù sự nghiệp có quan trọng nhưng đối với một người phụ nữ, hôn nhân mới thực sự là..."
Ninh Tịch không nhịn được, thẳng chân đạp tới: "Giang Mục Dã, ông chán sống rồi sao? Cố tình tìm chuyện với tôi à? Hôm nay thấy ông không bị đòn lâu quá nên lại muốn bị ăn đòn chứ gì!"
"Hôm trước bà vừa mới đánh tôi mà!" Giang Mục Dã phản bác.
"Lần trước rõ ràng là chưa đủ, hôm nay tôi phải cho ông nếm mùi nữa, xem ông còn dám khiêu khích nữa không!" Ninh Tịch vén tay áo chuẩn bị chiến đấu.
Giang Mục Dã chạy biến, đột nhiên nhìn về phía sau cô kêu lên: "Cậu..."
Ninh Tịch cười nhạt: "Cứu? Hôm nay cho dù ông có kêu rát cổ họng cũng không ai giúp ông đâu!"
Chỉ một giây trước khi tay của Ninh Tịch chuẩn bị hạ xuống, Giang Mục Dã đã kêu lớn: "Không phải... là cậu tôi!"
Sống lưng Ninh Tịch cứng đờ, cô quay đầu lại và thấy Lục Đình Kiêu đang đứng đó trong bộ đồ thể thao, tóc rối bù, mồ hôi lăn dài trên mặt như vừa chạy bộ về.
Cô không thể đánh cháu ngoại của người ta bây giờ, ánh mắt Ninh Tịch lập tức lướt qua, cô chỉ vào Giang Mục Dã nói: "Ngài Lục, "con hàng" này sáng sớm đã muốn đập cửa sổ nhà anh, nhưng bị tôi phát hiện, tôi đang chuẩn bị giúp anh dạy dỗ tên này một trận!"
Giang Mục Dã trợn tròn mắt: "Vô sỉ quá..."
"Ông dám nói là ông không đập!" Ninh Tịch nghiêm túc nói.
Lục Đình Kiêu đưa tay gỡ một cọng cỏ trên tóc cô xuống, sau đó vô cùng tự nhiên xoa xoa đầu cô, "Không được đánh nhau, đi rửa mặt đi, có thể ăn sáng rồi."
"A, được!" Ninh Tịch vui vẻ làm mặt quỷ với Giang Mục Dã, rồi nhanh chóng chạy đi.
Trong khoảnh khắc đó, Giang Mục Dã ước gì có thể nắm cổ Ninh Tịch lắc mạnh: "Một lần! Hai lần! Ba lần! Rõ ràng Lục Đình Kiêu có biểu hiện như vậy rồi, sao bà lại không nhận ra vậy hả?!"
Trong văn phòng quan hệ công chúng, Lương Phi Tinh lo lắng về scandal của Tô Dĩ Mạt khi nhận được cuộc gọi bất ngờ từ Lục Đình Kiêu. Ông được giao nhiệm vụ ép Giả Thanh Thanh rời khỏi giới giải trí do những bê bối gần đây. Vào buổi sáng, Ninh Tích tỉnh dậy ngỡ ngàng ở nhà Lục gia và cảm thấy rằng sự xuất hiện của Giang Mục Dã, với vẻ rối bời, hứa hẹn một sự việc không mấy dễ chịu trong ngày mới.
Chương truyện mở đầu với cuộc trò chuyện sôi nổi giữa Giang Mục Dã và Ninh Tịch. Giang Mục Dã lo lắng về việc Ninh Tịch không nhận ra tình cảm của Lục Đình Kiêu, người đã bế cô về nhà sau một buổi tối say xỉn. Ninh Tịch phản kháng và bình thản, thể hiện sự độc lập của mình. Câu chuyện cũng hé mở mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật và những hiểu lầm đáng yêu. Cuối cùng, Lục Đình Kiêu xuất hiện, làm tăng thêm sự căng thẳng và hài hước, cho thấy một mối quan hệ có thể phát triển hơn trong tương lai.