Ninh Tịch vừa dứt lời, Đường Lãng lập tức ngơ ngác. Sau đó, anh thấy Ninh Tịch sải bước về phía đám thanh niên, không nói gì, liền nắm lấy tay cô gái đang ở cạnh Trang Vinh Quang và... mạnh mẽ kéo cô vào lòng mình.

Khi thấy cô gái bị Ninh Tịch kéo đi, Trang Vinh Quang lập tức tức giận: "Cái trò gì vậy! Thằng điên này! Mày làm cái quái gì thế hả?"

Cô gái bị Ninh Tịch kéo qua đang muốn phản kháng thì vừa ngẩng đầu lên, cô đã trở nên ngây ngẩn vì vẻ đẹp cuốn hút của chàng trai… Dưới ánh trăng, gương mặt như trẻ thơ của anh trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết, sự kiêu ngạo và cao ngạo hiện lên từ đôi lông mày, đôi mắt lạnh lùng như thể hút hồn phách của người khác.

"Đẹp… đẹp trai quá…" Người này thực sự rất điển trai!

Ninh Tịch ôm chặt lấy cô, mặt không chút cảm xúc mở miệng: "Em gái này, anh đây thật vừa mắt em!"

Điệu bộ đầy ngông cuồng!

Cô gái bị ôm lại tỏ vẻ say mê nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch, không những không có ý định vùng ra mà còn suýt nữa thì tự nguyện trao thân săn đón anh.

Không thể chịu đựng được sự cuồng ngạo của Ninh Tịch và thái độ của cô gái, Trang Vinh Quang như bị dẫm phải đuôi: "Cmn! Thằng khốn! Mày muốn chết à?"

Không chỉ Trang Vinh Quang mà những người đi theo cũng đầy tức giận.

"Thằng nhãi này từ đâu ra vậy?"

"Chắc nó bị điên!"

"Có phải say xỉn không nhỉ?"

"Chả liên quan! Đánh chết nó đi! Mọi người, lên!"

...

Mười phút sau, mười mấy thanh niên đầu gấu lúc nãy giờ nằm la liệt trên đất, kêu gào như heo bị chọc tiết.

Thật là quá mất mặt! Bọn họ đông như vậy mà còn không đánh nổi một người!

Trang Vinh Quang là người thảm nhất, toàn bị Ninh Tịch nhắm vào mặt mà đánh. Phải mất ít nhất dăm bữa nửa tháng nữa mới hồi phục xong, trong thời gian đó đừng hòng ra khỏi nhà.

Đường Lãng nhìn cảnh tượng này mà không biết nói gì.

Anh đã sai rồi, rất sai!

Chắc anh bị điên nên mới nghĩ rằng "thằng nhóc" này muốn làm lại cuộc đời!

Khi đã "high", thì thà bay lên nóc nhà mà quẩy luôn cho đã!

Trang Vinh Quang ôm lấy khuôn mặt sưng như đầu heo của mình: "Thằng khốn nạn, mày là thằng nào! Nói tên đi! Dám cướp người phụ nữ của tao! Mày chết chắc rồi đó! Mày có biết tao là ai không hả?"

Ninh Tịch cúi xuống trước mặt Trang Vinh Quang, lạnh lùng nói: "Là tên bất tài nhà họ Trang - Trang Vinh Quang! Tao đánh mày đây! Đã cướp của mày thì sao! Từ giờ trở đi, mỗi lần gặp mày, là lại đánh mày lần nữa!"

"Cứ gặp mày lần nào là lại tẩn mày lần đó!"…

Không hiểu sao Trang Vinh Quang lại cảm thấy giọng điệu này có chút quen thuộc, nhưng lúc này không thể nhớ ra đã nghe ở đâu. Không chỉ vậy, việc cướp phụ nữ rồi đánh nhau cũng làm cho cậu thấy như đã quen…

Trang Vinh Quang bị đánh đến nỗi choáng váng, không nghĩ ra gì nữa, chỉ tức giận nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt: "Khốn kiếp! Mày chửi ai bất tài? Mày là thằng chó nào?"

Chẳng lẽ đây là kẻ thù?

Nhưng cậu ta thực sự chưa biết người này!

Tên này nhìn yêu nghiệt như vậy, nếu là người quen thì chắc chắn cậu ta phải biết…

Ninh Tịch đứng thẳng dậy, nhìn xuống cậu ta từ trên cao: "Cậu sẽ biết nhanh thôi!"

...

"Ôi! Anh đẹp trai, đợi em với! Tại sao anh lại quên em?" Thấy Ninh Tịch chuẩn bị rời đi, cô gái nóng bỏng vội vàng chạy theo.

"Ơ…" Lúc này, Ninh Tịch mới nhớ đến cô gái bên đường này, bèn đẩy cô về phía Đường Lãng: "Đồ FA, cho huynh đấy!"

Sau đó, anh ngông nghênh bỏ đi.

Cô nàng tức tối đến nỗi dậm chân kịch liệt, nhưng khi thấy Đường Lãng cũng không tệ lắm, cô vẫn không thể chấp nhận được, bèn hỏi Đường Lãng: "Anh trai này, anh có biết số của anh vừa nãy không? Cho em xin được không?"

Đường Lãng lạnh lùng đáp: "110!"

Tóm tắt:

Chương truyện ghi lại cuộc chạm trán giữa Ninh Tịch và Trang Vinh Quang. Ninh Tịch, với sự ngạo mạn, đã cướp cô gái đang đứng bên cạnh Trang và đương nhiên gây ra sự tức giận. Trang Vinh Quang cùng nhóm bạn định đánh Ninh Tịch nhưng không ngờ lại bị đánh ngã la liệt. Cuối cùng, Ninh Tịch không chỉ chiến thắng trong cuộc ẩu đả mà còn để lại ấn tượng mạnh cho cô gái, khi vừa rời đi, cô còn muốn theo đuổi anh.