"Anh là bạn của chị, có chuyện gì vậy?" Trang Khả Nhi không hiểu, có vẻ như phản ứng của Trang Vinh Quang hơi lạ lùng.
Nghe vậy, Trang Vinh Quang càng thêm kích động: "Bạn? Chị ơi, đừng để vẻ ngoài của hắn lừa! Hắn là một tên khốn kiếp! Tối qua hắn đánh em một trận và còn cướp người phụ nữ của em nữa! Chị thấy mặt em này, chính hắn ta làm ra đấy!"
"Em nói gì cơ! Thật sự có chuyện đó sao?" Trang Khả Nhi nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trang Vinh Quang cắn răng, nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch như cáo trạng: "Chắc chắn 100%! Chị ơi, tên này có thù oán với nhà ta! Không chỉ cướp bạn gái của em, giờ còn muốn tính kế với chị nữa! Tối qua, em và đám bạn đang đi chơi thì hắn ta bất ngờ..."
Nghe vậy, Trang Khả Nhi lập tức lo lắng, kéo tay Ninh Tịch: "Anh Tịch, anh có đánh nhau với bọn họ không? Không sao chứ? Anh có bị thương ở đâu không?"
Ninh Tịch vỗ nhẹ tay Trang Khả Nhi để an ủi: "Không sao đâu, em cứ yên tâm. Với mấy chiêu võ vụn vặt của bọn này thì làm sao có thể làm anh bị thương được."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Trang Khả Nhi vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Nghe vậy, Trang Vinh Quang ở bên cạnh suýt nữa đã phải phun ra ba lít máu: "Chuyện gì thế này! Chị ơi! Chị có nghe em nói không? Tên này đánh em đấy! Còn cướp phụ nữ của em nữa!"
"Nói nhỏ thôi, chị đâu có điếc! Hắn đánh em là vì muốn tốt cho em thôi!" Trang Khả Nhi tức giận nói.
Trang Vinh Quang không thể nào tin được: "Chị bị tên khốn này bỏ bùa mê thuốc lú rồi sao!"
Nói xong, cậu ta giận dữ nhìn Ninh Tịch: "Mày đã bỏ bùa gì cho chị tao? Tao không tha cho mày đâu!"
Trang Vinh Quang vừa xông tới đã bị Ninh Tịch chặn lại, đẩy ngã xuống sàn nhà.
Tại sao chiêu ngáng chân này lại quen thuộc như vậy? Rốt cuộc tên khốn này là ai?
"Người làm thì người chịu! Mày cứ nhắm vào tao thôi! Đừng có trêu chọc chị tao!" Trang Vinh Quang chật vật đứng dậy.
Ninh Tịch khoanh tay trước ngực, nói: "Cuối cùng mày cũng nói được một câu giống người bình thường."
"Nói nhảm ít thôi! Nói đi, cuối cùng mày muốn gì?" Trang Vinh Quang tức giận nói.
Mặc dù chị gái cậu ta thường dài dòng phiền phức, nhưng cô ấy luôn là người bảo vệ cậu ta nhất. Giờ đây, lại bị tên này bỏ bùa mà làm mất mặt cậu! Thật sự không thể chịu đựng được!
"Muốn tôi không trêu chọc chị cậu à... Được thôi! Hãy đánh bại tôi đi, thì tôi sẽ không tiếp tục nữa!"
"Mày..." Trang Vinh Quang nghe vậy, sắc mặt lập tức như miếng gan heo.
Hôm qua, có tận mười mấy người mà còn không thể đụng đến sợi tóc của hắn thì giờ một mình cậu ta làm sao có thể thắng được chứ!
Tên này rõ ràng đang cố tình nhục mạ cậu ta!
Ninh Tịch nhìn vẻ mặt tức giận của Trang Vinh Quang, gãi gãi cằm một hồi rồi nói: "Đánh nhau thì có vẻ khó cho cậu rồi. Thôi, nể mặt chị cậu, chúng ta có thể đổi cách khác!"
"Cách gì?" Trang Vinh Quang cảnh giác hỏi.
"Cách gì à... cho cậu chọn, thích cái gì thì chọn, chỉ cần cậu có thể thắng tôi là được." Ninh Tịch thản nhiên trả lời.
"Thật không?"
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"
"Chọn... cái gì cũng được...?" Trang Vinh Quang thận trọng thăm dò.
Cậu nhóc cẩn thận suy nghĩ một chút về những gì mình giỏi nhất, sau cùng nghĩ đi nghĩ lại, thứ chắc tay nhất chỉ có game mà thôi. Mặc dù tài khoản Quang Chi Vinh Quang đã bỏ rồi, nhưng nếu lén đăng nhập một lần thì chắc cũng không sao nhỉ...
Ninh Tịch nghe vậy thì cười một cách đầy ẩn ý: "Đương nhiên!"
Chương truyện diễn ra với cuộc đối thoại căng thẳng giữa Trang Khả Nhi, Trang Vinh Quang và Ninh Tịch. Trang Vinh Quang tố cáo Ninh Tịch đã đánh mình và cướp đi người yêu của anh. Trang Khả Nhi cố gắng bảo vệ Ninh Tịch, dẫn đến những hiểu lầm và tranh cãi kịch tính. Cuối cùng, Ninh Tịch đề nghị một cuộc thi để quyết định kết quả, và Trang Vinh Quang chọn chơi game như cách để chứng tỏ bản thân.
Sáng hôm sau, Ninh Tịch thức dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho Trang Khả Nhi đang ốm. Cô đến thăm bệnh và mang theo cháo hải sản. Khi Ninh Tịch xuất hiện trong bộ đồ nam mới mua, Trang Khả Nhi vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Hai người trò chuyện và ăn sáng vui vẻ thì Trang Vinh Quang, em trai của Trang Khả Nhi, đột ngột xuất hiện, làm bầu không khí trở nên căng thẳng khi cậu tỏ ra ghen tỵ và tức giận trước sự có mặt của Ninh Tịch.