Trang Vinh Quang nghe thấy vậy thì sửng sốt một lúc rồi bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, trong đầu nghĩ cách giải quyết, cảm giác như cái đầu sắp bị vò nát.

Ngoài game, cậu ta có sở trường gì khác không nhỉ? Đua xe? Đúng rồi! Kỹ thuật đua xe của cậu cũng không tệ chút nào! Nhưng mà nhìn cái thằng kia có vẻ như cũng biết chơi, nếu so với nhau thì mạo hiểm quá, không nên không nên…

Đánh bài, cưỡi ngựa, chọi gà, chơi xúc xắc... Trang Vinh Quang suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được trò nào mà có thể chắc chắn thắng Ninh Tịch! Cuối cùng, sắc mặt cậu ta càng lúc càng khó coi, bởi vì cậu nhận ra rằng mình chẳng giỏi mấy về những thứ này.

Khi đang bối rối xoay vòng, bỗng dưng Trang Vinh Quang chợt nảy ra một ý tưởng: "Đúng rồi, bắn súng! Chúng ta sẽ so tài bắn súng!"

Nghe đến đây, khuôn mặt của Ninh Tịch có chút bất ngờ: "Bắn súng… sao lại chọn món này?"

Trang Khả Nhi cũng có vẻ bất ngờ khi nhìn Trang Vinh Quang: "Tài bắn súng của em trai em không tệ lắm…" Nhưng mà… không phải nó sống chết không muốn đụng vào súng sao? Hôm nay sao lại…

"Cái gì mà không tệ lắm! Đó là tài năng bẩm sinh từ trong trứng nước đấy!" Cuối cùng, Trang Vinh Quang đã tìm ra thế mạnh mà mình có thể dùng để đè bẹp đối thủ, ngay lập tức cảm thấy phấn chấn, cậu liếc mắt về phía Ninh Tịch: "Nãy mày bảo làm gì cũng được, giờ nếu mày đổi ý thì có nghĩa là mày thừa nhận thua!".

Ninh Tịch nở một nụ cười: "Vì Khả Nhi, dù có phải xông pha khói lửa, anh đây cũng quyết không từ chối."

"Hy vọng mày vẫn có thể tiếp tục dẻo mồm dẻo miệng như vậy!" Trang Vinh Quang nghiến răng "hừ" một tiếng, khinh bỉ nhìn cô: "Còn một chuyện nữa, phải nói rõ với mày một điều, cuộc thi bắn súng lần này sẽ sử dụng súng thật và đạn thật, không phải trò chơi súng hơi mà mày hay chơi đâu! Địa điểm là ở sân bắn Phương Bắc!"

Ánh mắt Ninh Tịch lóe sáng: "OK!" Sân bắn quốc gia mà mọi người đều tán dương, lần trước Trang Liêu Nguyên mời cô qua chơi, nhưng cô vẫn chưa có thời gian ghé qua. Nhân cơ hội này, cô có thể luyện tập một chút.

"Em cũng đi nữa!" Trang Khả Nhi lo sợ hai người này lại gây chuyện, vì vậy đã quyết định bám theo. Nói chính xác hơn, cô lo lắng em trai mình sẽ gây rắc rối khiến Ninh Tịch bị thiệt thòi.

"Em đang bệnh mà, phải nghỉ ngơi nhiều một chút." Ninh Tịch chau mày nói.

"Không sao đâu ạ, em đã ngủ cả tối rồi, bây giờ cảm thấy tốt hơn nhiều, vừa hay ra ngoài vận động một chút!"

"Vậy cũng được, nhớ mặc nhiều quần áo vào nhé."

"Vâng!"

...

Trang Vinh Quang nhìn hai chị em đi phía trước mà trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận. Cậu quyết tâm lần này phải chỉnh cho thằng khốn kia một bài học để nó không bao giờ dám xuất hiện trước mặt chị mình nữa!

Nửa tiếng sau, ba người đã tới sân bắn Phương Bắc.

Trang Vinh Quang gọi một cuộc điện thoại, và ngay sau đó có một người trẻ tuổi mặc đồ rằn ri chạy tới dẫn họ vào.

Chàng thanh niên liếc nhìn ba người họ vài lần, sắp xếp xong xuôi mọi thứ rồi mới đi.

Mặt trời mọc đằng tây à! Sao hôm nay con trai của thủ trưởng Trang lại chủ động tới sân tập bắn như thế này? Rõ ràng trước đây cậu ta từng bị thủ trưởng ép buộc mà không thèm tới súng…

Không chỉ cậu ta, mà ngay cả đại tiểu thư Trang Khả Nhi cũng có mặt, đi cùng với một chàng trai trẻ tướng mạo tuấn tú nữa. Cảnh tượng này nhìn thật kỳ lạ…

Dựa trên nguyên tắc trung thành, chàng lính trẻ lập tức gọi điện thoại báo cáo tình hình quái đản này cho thủ trưởng.

Tóm tắt:

Trong chương này, Trang Vinh Quang gặp khó khăn trong việc tìm ra cách để thách đấu với Ninh Tịch. Sau khi cân nhắc nhiều trò chơi, cậu bất ngờ quyết định chọn cuộc thi bắn súng. Ninh Tịch và Trang Khả Nhi tỏ ra bất ngờ, nhưng cũng đồng ý tham gia. Trang Vinh Quang tỏ rõ sự quyết tâm để thắng trong cuộc thi này, mong muốn chứng minh tài năng của mình. Ba người họ lên đường tới sân bắn Phương Bắc, trong khi Trang Vinh Quang âm thầm đặt mục tiêu dạy cho đối thủ một bài học. Cuộc thi sẽ diễn ra với súng thật, tạo nên sự kịch tính cho tình huống này.