"Đương nhiên rồi." Tống Căng gật đầu.

Ninh Tịch ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, con có muốn đi theo ông Tống học vẽ không?"

Bánh bao nhỏ vuốt ve con thỏ trong lòng, chớp mắt nhìn ba rồi lại nhìn mẹ, sau đó lại nhìn ông Tống...

Cuối cùng, dưới ánh mắt hồi hộp của Tống Căng, Tiểu Bảo quyết định gật đầu.

Lúc cậu bé gật đầu, Tống Căng phấn khích đến mức suýt khóc: "Ừm! Ừm! Ừm... sau này con chính là đệ tử duy nhất của ta! Thầy sẽ truyền hết tất cả tài năng của cả đời thầy cho con!"

Sau đó, Tiểu Bảo đã theo sự hướng dẫn của ba mẹ và ngoan ngoãn dâng trà lên, hoàn thành nghi lễ bái sư.

Sau khi lễ bái kết thúc, Lục Đình Kiêu trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: "Ừm... còn một vấn đề là chỗ ở của lão tiên sinh, hơi xa..."

"Cái này không sao, vì đồ đệ ngoan của ta, ta có thể chuyển nơi ở. Hai người sống ở đâu? Tới lúc đó ta chuyển tới gần đó là được rồi!" Tống Căng vui vẻ đáp, ông càng nhìn Tiểu Bảo càng cảm thấy ưng ý.

Kỹ thuật vẽ của ông vốn yêu cầu rất cao về thiên phú và linh tính, nên ông không kỳ vọng tìm được một người thừa kế khiến mình hài lòng, nhưng bất ngờ thay, ông đã gặp được đứa trẻ này.

Ninh Tịch nghe Tống Căng nói vậy thì không biết nên phản ứng thế nào. Cô vất vả nhiều ngày mà còn không sờ nổi cái lông chân của người ta, thì giờ đây cái bánh bao nhỏ nhà mình vừa ra tay đã có thể khiến người ta thần kỳ đến mức đó.

Bảo bối của cô thật là giỏi!

Vì trời đã tối và bên ngoài có mưa, hơn nữa tâm trạng của Tống Căng đang tốt nên ông mời gia đình Ninh Tịch ở lại một đêm.

Lục Cảnh Lễ và Giang Mục Dã ở một phòng, còn Ninh Tịch, Lục Đình Kiêu và bánh bao nhỏ ở chung một phòng.

Bánh bao nhỏ có vẻ rất thích con thỏ kia, đến khi ngủ cũng phải ôm trong lòng như ôm bảo bối.

Lục Đình Kiêu từ nãy đã để ý thấy con thỏ trong lòng con trai, lúc này mới quay sang hỏi Ninh Tịch: "Con thỏ ở đâu ra thế?"

Ninh Tịch đắc ý nói: "Em bắt được đấy! Lúc đầu định nướng ăn nhưng Tiểu Bảo thích quá nên để lại cho thằng bé chơi! Đáng yêu nhỉ? Xù xù mềm mềm!"

"Đáng yêu." Lục Đình Kiêu đưa tay sờ sờ tai con thỏ.

Tiểu Bảo thấy vậy, lập tức ôm thỏ chạy tới bên mẹ: "Của con, không cho sờ."

Lục Đình Kiêu: "..."

Thấy Lục Đình Kiêu bị thiệt thòi, Ninh Tịch khẽ cười và cúi người xuống nói: "Đừng buồn nữa, em cho anh sờ này!"

Bánh bao nhỏ: "!!!"

Cậu nhóc lập tức đưa con thỏ cho Lục Đình Kiêu: "Ba à, thôi ba cứ sờ con thỏ này đi!"

"Ha ha ha ha ha..." Ninh Tịch không nhịn được, ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Lục Đình Kiêu nhìn cậu quý tử của mình, thở dài bất đắc dĩ, mặc dù hai ba con cùng chung chiến tuyến nhưng khi cần "tranh sủng" thì vẫn phải tranh, không nể nang gì hết.

"Haiz, vui quá nha! Giờ bảo bối nhà mình ngoài thầy dạy võ ra lại có thêm một thầy dạy vẽ nữa rồi, đúng là "văn võ song toàn" hì hì hì!" Ninh Tịch vui vẻ không thôi nói.

Lục Đình Kiêu đột nhiên nghiêm túc gọi tên Ninh Tịch: "Ninh Tịch."

Cô có chút khó hiểu: "Sao thế?"

"Cảm ơn em."

"Đang yên đang lành bỗng dưng cảm ơn em làm gì?"

"Cảm ơn em đã đối xử tốt với Tiểu Bảo như vậy."

Ninh Tịch dịu dàng xoa đầu bánh bao nhỏ: "Em chỉ đối xử tốt với con trai em thôi mà! Phải không Tiểu Bảo?"

Tiểu Bảo gật đầu một cách dứt khoát.

Trời càng về khuya, ngoài cửa sổ vẫn vang lên tiếng mưa rơi, không khí ngập tràn mùi bùn đất thanh mát, Tiểu Bảo dần chìm sâu vào giấc ngủ, ngủ ngon lành…

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra khi Tiểu Bảo quyết định theo Tống Căng học vẽ. Tống Căng vô cùng phấn khích khi có được một đệ tử mà ông đánh giá cao. Sau nghi lễ bái sư, gia đình Ninh Tịch được mời ở lại nhà Tống Căng. Trong không gian ấm cúng, Tiểu Bảo ôm con thỏ mà mẹ đã bắt được và thể hiện sự tinh nghịch của mình, khiến Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch không ngừng cười đùa. Cuối cùng, Lục Đình Kiêu cảm ơn Ninh Tịch vì đã chăm sóc Tiểu Bảo chu đáo, tạo nên một khoảnh khắc gia đình đầy ấm áp và tình yêu thương.

Tóm tắt chương trước:

Tống Căng, một nghệ nhân nổi tiếng, gặp Lục Đình Kiêu trong một buổi tối mưa bão. Anh đến tìm Tống Căng để hỏi về sự an toàn của vợ con. Khi mọi người nhận ra Lục Đình Kiêu là cha của Tiểu Bảo, Tống Căng bày tỏ mong muốn nhận Tiểu Bảo làm đồ đệ vì tài năng hội họa xuất chúng của cậu bé. Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu bất ngờ nhưng đồng ý xem xét ý kiến của Tiểu Bảo. Sự việc diễn ra đầy cảm xúc và bất ngờ, mở ra cơ hội lớn cho tương lai của Tiểu Bảo.