"Vân Thâm! Rốt cuộc anh muốn làm cái gì!" Ninh Tịch lấy lại bình tĩnh, vừa thấy người đó đã lập tức hỏi.

Người đàn ông liếc nhìn vết máu dính trên tay rồi lè lưỡi liếm vết thương đang chảy máu, ánh mắt dần trở nên đỏ thẫm như quỷ dữ, nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch. Hắn thấp giọng nói bên tai cô: "Vốn... không định làm gì... nhưng giờ thì..."

Giọng điệu của hắn khiến Ninh Tịch cảm thấy sợ hãi: "Cái gì cần nói tôi đã nói hết rồi. Anh cứu tôi một mạng, tôi đã dùng vô số lần bán mạng trong bốn năm qua để trả lại cho anh! Chúng ta không ai nợ ai cái gì cả! Mỗi người một ngả, nước sông không phạm nước giếng, được không?"

Người đàn ông khẽ cười, ngón tay nắm lấy cằm cô, gằn từng chữ: "Ha, không nợ? Darling, đừng nói em chưa chết, dẫu cho em chết rồi hóa thành tro thì em vẫn là của tôi! Nếu tôi xuống địa ngục thì em cũng phải xuống địa ngục với tôi!"

Tên... tên biến thái này!!!

Vẻ mặt Vân Thâm càng lúc càng điên cuồng, gần như rơi vào trạng thái mất kiểm soát, nhưng lúc này Ninh Tịch không chỉ bị trói mà toàn thân cô đều mềm nhũn, không còn sức lực. Cô không nhúc nhích được, chỉ có thể nhắm mắt lại và hét to: "Dưa xanh hái không ngọt! Anh làm như thế mà nghĩ là hay lắm sao!"

"Ai nói tôi thích ăn dưa ngọt?"

Ninh Tịch nghẹn lời: "Anh… coi như anh chiếm được tôi nhưng không chiếm được trái tim tôi đâu!!!"

Vân Thâm nhướng mày, đưa ngón tay cuộn lấy một lọn tóc của cô nghịch ngợm: "Tôi chỉ cần thân thể của em, ai cần trái tim của em?"

"... Giời ạ! Tại sao tên này lại không theo kịch bản thế hả..."

Lúc nãy cô vẫn cầu nguyện có ai đó tới nhanh chóng! Chỉ cần là người sống là được! Nhưng bây giờ nhìn người trước mắt này, Ninh Tịch nghĩ thà gặp quỷ còn hơn…

Nhất định là cách cầu nguyện của cô sai rồi...

"Khoan đã! Chẳng lẽ anh không muốn biết lý do tôi chọn Lục Đình Kiêu sao?" Ninh Tịch lại gào lên lần nữa.

Nghe vậy, người đàn ông quả nhiên hơi dừng lại, hắn nheo nheo đôi mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, như cười cũng như không, hỏi cô: "Nói nghe chút coi..."

Ninh Tịch nuốt nước miếng, tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. Có lẽ vì nhắc đến Lục Đình Kiêu mà vẻ mặt của Ninh Tịch cũng dịu dàng đi mấy phần; vẻ mặt này mà Vân Thâm chưa từng thấy bao giờ khiến sự hung ác trong lòng hắn bị kích thích...

Ninh Tịch nhắm mắt lại rồi chậm rãi nói: "Vân Thâm, rất nhiều chuyện của tôi anh đã biết, từ lúc ở nông thôn với ba mẹ nuôi cho đến khi tôi 18 tuổi được đón về Ninh gia, kể cả quãng thời gian bốn năm ở nước ngoài nữa! Nhưng anh có biết trước khi gặp được Lục Đình Kiêu, tôi chưa từng có một ngày nào được sống là chính mình không?"

"Bởi vì sợ bị vứt bỏ nên tôi mới phải liều mạng lấy lòng ba mẹ nuôi, lấy lòng bà nội. Bởi vì sợ bị lãng quên mà phải liều mạng lấy lòng cha mẹ ruột và những người quyền quý kia. Bởi vì thích mà từ bỏ tất cả để làm vừa lòng Tô Diễn. Vì muốn sống mà phải vùi dập chính bản thân mình..."

Nói đến đây, Ninh Tịch nhớ lại quãng thời gian bốn năm sống ở nước ngoài như một kẻ lang thang không mục đích, khiến khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. Nhưng ngay sau đó, sự lạnh lùng kia lại dần tan biến: "Sau khi về nước, ban đầu tôi vẫn chìm trong tăm tối của sự thù hận và những ký ức bốn năm đó..."

"Cho đến khi... tôi gặp anh ấy. Đến giờ chưa có ai đối xử tốt với tôi như vậy. Anh ấy yêu tôi, chiều chuộng tôi, luôn kiềm chế dẫu cho có phải tổn thương bản thân cũng không muốn làm tổn thương tôi. Dù tôi làm bất cứ điều gì... chỉ có trước mặt anh ấy, tôi mới được là chính mình!"

Tóm tắt:

Trong chương truyện, Ninh Tịch và Vân Thâm đối đầu căng thẳng. Vân Thâm thể hiện sự chiếm hữu và điên cuồng, trong khi Ninh Tịch cố gắng giữ vững lập trường của mình, nhấn mạnh rằng cô đã trả ơn cho anh ta. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện giữa họ còn tiết lộ nỗi đau trong quá khứ của Ninh Tịch và lý do cô chọn Lục Đình Kiêu là người yêu. Cô kể về những khó khăn trong cuộc sống, cảm giác không được là chính mình, cho đến khi gặp Lục Đình Kiêu, người đã mang lại cho cô niềm hạnh phúc và sự tự do mà cô luôn khao khát.