"Đồ đã mang tới chưa?" Trang Vinh Quang hỏi.
Ninh Tịch giơ lên chiếc túi nilong màu hồng phấn trong tay: "Có muốn kiểm tra không?"
Trang Vinh Quang nhướng mày, vẻ mặt không mấy tin tưởng. Cuối cùng, cậu ta quyết định tự tay mở túi ra kiểm tra.
Bên trong là một đôi giày cao gót màu trắng, một chiếc váy công chúa màu hồng, một cái kẹp tóc hình hoa, một đôi tất giấy in hình trái tim, và ở đáy cùng lại là... một cái áo lót màu hồng.
Mặt Trang Vinh Quang lập tức đỏ bừng, cậu ta vội vàng nhét túi trả lại cho Ninh Tịch: "Đồ... đồ biến thái..."
Ninh Tịch tỏ ra vô tội: "Không phải cậu bảo tôi mặc đồ con gái sao? Có cô gái nào không mặc áo lót hả?"
Mặt Trang Vinh Quang càng đỏ hơn, cậu ta tức tối trừng mắt nhìn Ninh Tịch, rồi hít sâu một hơi để kìm nén cảm xúc: "Nếu cậu đã thức thời như vậy thì tùy cậu!"
Lúc này, đám đông xem đã tập trung ngày càng đông, phần lớn là những người có mặt từ lần trước. Ngay cả Trang Liêu Nguyên và Trang Tông Nhân cũng cố gắng bớt chút thời gian đến xem.
Thấy cha và ông nội có mặt, Trang Vinh Quang hơi lo lắng, nhưng rất nhanh đã lấy lại sự tự tin.
"Người làm chứng cũng đã đến đủ rồi!" Ninh Tịch vui vẻ nói và làm một động tác mời: "Vậy thì, xin mời."
Trang Vinh Quang hừ một tiếng rồi nhìn cô chằm chằm: "Là đàn ông thì nhớ cho kỹ lời cậu đã nói, nếu tôi có thể bịt mắt mà bắn được 10 phát đều trúng thì cậu phải..."
"Biết rồi, biết rồi! Tôi phải mặc đồ con gái chạy ba vòng xung quanh sân đúng không? Với nhiều người như thế này, tôi có thể chơi bẩn được chắc? Rốt cuộc cậu có bắn hay không đây!" Ninh Tịch không kiềm được phải khoát tay.
Khi nghe Ninh Tịch nói vậy, không ít người có mặt trở nên hưng phấn.
"Á á á... mặc đồ con gái! Mặc đồ con gái! Mặc đồ con gái! Bé Quang cố gắng lên!"
"Đúng vậy, bé Quang! Nhất định phải thắng! Hãy cho tên nhãi này một bài học, để xem cậu ta còn phách lối được nữa không!"
"Ha ha ha... thật sự muốn thấy hình dáng của thằng nhãi này trong bộ đồ con gái!"
"Bé Quang cố lên! Cậu nhất định phải làm được!"
...
Trong thời gian này, Trang Vinh Quang đã quen với việc bắn súng tại sân, và quen thuộc với đám thanh niên thường đến đây cổ vũ. Thêm vào đó, cậu ta đã thêu dệt nhiều câu chuyện về cách Ninh Tịch dụ dỗ chị gái mình, khiến cho đám thanh niên càng thêm bị cuốn hút.
Trang Khả Nhi là nữ thần trong lòng của tất cả các chàng trai tại đây, nhưng lại bị thằng nhãi này dụ dỗ! Thật chẳng thể nào chịu nổi!
Âm thanh cổ vũ ồn ào xung quanh đã tiếp thêm sức mạnh cho Trang Vinh Quang, trong lòng cậu ta thậm chí cảm thấy như mình đang hoàn thành một sứ mệnh quan trọng!
Cuối cùng, cậu ra lấy một đoạn vải màu đen, buộc chặt lên mắt, rồi cầm súng nhắm thẳng vào bia.
Bắt đầu tính điểm!
Trên sân, tất cả mọi người, bao gồm cả Trang Liêu Nguyên và Trang Tông Nhân, đều nín thở dõi theo.
Một giây sau, Trang Vinh Quang bóp cò.
"Đoàng-----": 10 điểm!
"Đoàng-----": Lại thêm 10 điểm nữa!
"Đoàng-----": Ba phát liên tiếp 10 điểm!
...
Mỗi tiếng súng của Trang Vinh Quang vang lên càng khiến tâm trạng của khán giả trở nên phấn khích hơn.
Cuối cùng...
Phát thứ tám: 10 điểm!
Phát thứ chín: 10 điểm!
Phát thứ mười...
Trang Vinh Quang dừng lại một chút, hít thở sâu rồi thốt lên: "Đoàng!"
Phát thứ mười: 10 điểm!!!
"Ting!" Một âm thanh phát ra, hệ thống bắt đầu tính điểm, trên màn hình hiện ra con số đỏ chói thể hiện rằng cả mười phát đều đạt 10 điểm!
Tổng cộng là 100 điểm.
Chương truyện xoay quanh cuộc thi bắn súng giữa Ninh Tịch và Trang Vinh Quang. Ngay từ đầu, Ninh Tịch đã mang một túi đồ gây bất ngờ với nhiều món đồ nữ, khiến Trang Vinh Quang bối rối. Đám đông cổ vũ, tạo ra không khí hứng khởi. Trang Vinh Quang, mặc dù lo lắng khi có cha và ông nội theo dõi, đã bước vào cuộc thi với quyết tâm. Cuối cùng, với sự tập trung và quyết tâm, cậu đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bắn 10 phát đều trúng, nhận được sự cổ vũ từ đám đông.
Trong chương truyện, Ninh Tịch vui vẻ sau cuộc điện thoại với Trang Khả Nhi. Cô hào hứng kể cho Lục Đình Kiêu về cách cô đã chọc tức Trang Vinh Quang. Mối quan hệ giữa các nhân vật dần được khắc họa, với sự phát triển tích cực trong tính cách của Trang Vinh Quang. Dù trước đây cậu ta có phần ương bướng, nhưng sau một thời gian rèn luyện, cậu đã có sự tiến bộ. Lục Đình Kiêu tỏ ra ủng hộ Ninh Tịch và mong cô luôn vui vẻ bên cạnh mình.