"Sao cô còn đứng ở đây, chúng tôi đã đóng cửa rồi!" Cô nhân viên cao gầy nhìn thấy Ninh Tịch vẫn còn ở trong cửa hàng thì lạnh lùng nói.

"Tôi nhớ rõ, những trang phục thiết kế cao cấp của Tắc Linh không phải ai cũng có thể thử đâu." Ninh Tịch nhìn chằm chằm cô nhân viên kiêu ngạo.

"Người khác có thể thử nhưng cô thì không, mau đi đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!"

Ninh Tịch cười nhạt: "Gọi bà chủ của các cô đến đây."

"Bà chủ?"

"Cô điên à? Cô nghĩ mình là ai?"

"Cô đến cửa hàng của chúng tôi để gây sự đúng không?"

"Cô có biết bà chủ của chúng tôi là ai không?"

Nói xong, một trong những nhân viên liền bước ra ngoài để gọi bảo vệ.

"Chính là cô ta, cô ta cố tình gây sự ở cửa hàng của chúng tôi, làm phiền các anh dẫn cô ta đi!"

Cô gái cao gầy nhìn Ninh Tịch với vẻ khinh bỉ khi thấy bảo vệ đến.

Bảo vệ cũng hơi ngỡ ngàng, mở cửa hàng mà lại gọi bảo vệ để đuổi khách thật hiếm thấy. Nhưng nếu nhân viên của Tắc Linh đã nói như vậy, anh ta chỉ biết làm theo trách nhiệm của mình.

"Ồn ào gì thế, sao lại vậy?"

Chưa kịp cho bảo vệ lên tiếng, một người phụ nữ trung niên từ ngoài bước vào.

"Quản lý Cố Duyệt, giờ này sao chị còn ở đây?" Nhìn thấy người phụ nữ đó, mấy cô nhân viên nhanh chóng bước tới chào hỏi.

"Quản lý Cố, không biết cô gái này từ đâu ra mà ở lì trong cửa hàng của chúng ta cả buổi chiều, chỉ hỏi giá chứ không mua, tôi nghi ngờ cô ấy đến để ăn trộm, trước đây cửa hàng của chúng ta đã mất không ít đồ rồi đúng không?"

"Không phải sao, trung tâm của chúng ta gần đây mất nhiều thứ lắm, giày dép, túi xách hàng hiệu, toàn bị ăn trộm lúc cửa hàng không chú ý."

Vị quản lý họ Cố cau có nhìn Ninh Tịch, đánh giá cô một lúc lâu, cảm thấy cô gái này hình như quen quen.

"Cô là… người của tổng bộ…?"

Vị quản lý họ Cố suy nghĩ một lúc, trước đây bà ta có đến tổng bộ làm thủ tục với Lục Hân Nghiên, hình như đã gặp cô này rồi thì phải.

"Người của tổng bộ?"

"Tổng bộ của Tắc Linh?"

Khi nghe câu nói của người phụ nữ trung niên, mấy cô nhân viên đều bất ngờ, người của tổng bộ đến cửa hàng đại lý của họ làm gì?

"Chẳng lẽ nghe nói cửa hàng chúng ta đang giảm giá lớn, định đến mua quần áo?" Một cô nhân viên đưa ra nghi vấn.

"Tổng bộ? Tổng bộ thì sao? Làm việc ở tổng bộ chưa chắc đã tốt hơn chúng ta, nhìn cái bộ dạng nghèo khổ của cô ta đi, cho dù có giảm giá nhiều đến đâu, cô ta cũng không thể mua nổi!" Vẻ mặt của cô nhân viên cao gầy tràn đầy khinh thường.

Lúc này, Ninh Tịch đã không còn kiên nhẫn để tiếp tục nói chuyện với đám người này nữa, cô liếc nhìn quản lý một cái rồi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lục Hân Nghiên.

"Sếp lớn của em ơi, muộn thế này mà có chuyện gì không thể nói vào ngày mai được à?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Lục Hân Nghiên.

"Ngay lập tức đến cửa hàng của cô, nếu sau mười phút nữa tôi không gặp được cô, thì ngày mai cửa hàng này cũng không cần hoạt động nữa."

Ninh Tịch nói xong, không cho Lục Hân Nghiên có cơ hội nói thêm, lập tức cúp máy.

Sau khi Ninh Tịch cúp điện thoại, cả quản lý lẫn nhân viên của cửa hàng đều sững sờ.

Tốc độ của Lục Hân Nghiên khá nhanh, quả nhiên sau mười phút đã có mặt tại cửa hàng.

Khi nhìn thấy bà chủ xuất hiện bất ngờ, quản lý và mấy cô nhân viên vội vàng bước lên chào hỏi.

"Chị có chuyện gì gấp mà muộn thế này lại bắt em đến cửa hàng thế, có chuyện gì không thể nói qua điện thoại sao?" Lục Hân Nghiên nhìn Ninh Tịch, có phần không vui và trách móc.

Tóm tắt chương này:

Trong một cửa hàng thời trang cao cấp, Ninh Tịch bị nhân viên từ chối thử đồ và bị đuổi ra ngoài. Cô nhân viên cao gầy gọi bảo vệ, nghi ngờ Ninh Tịch có ý định trộm đồ. Tuy nhiên, khi Quản lý Cố Duyệt xuất hiện, Ninh Tịch liền gọi điện cho Lục Hân Nghiên, sếp của mình. Cô yêu cầu Lục Hân Nghiên đến cửa hàng ngay lập tức. Mọi người trong cửa hàng đều bất ngờ khi biết Ninh Tịch là người từ tổng bộ đến, tạo ra một tình huống đầy căng thẳng và bất ngờ.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Lý Tấn đến cửa hàng Tắc Linh để xem sản phẩm mới và được các nhân viên vây quanh giới thiệu. Ninh Tịch, đứng bên cạnh, cảm thấy bức xúc khi bị các nhân viên đẩy sang một bên. Cửa hàng mặc dù có chương trình giảm giá nhưng lại thiếu chuyên nghiệp trong phục vụ khách hàng. Lý Tấn thử một chiếc áo khoác và được nhân viên giảm giá thêm, thể hiện mối quan hệ thân thiết giữa họ. Cuối cùng, Lý Tấn hài lòng khi mua sắm và các nhân viên tiễn cô ra cửa.