Ninh Tịch người có vẻ ủ rũ nói: "Lục Đình Kiêu, anh có chắc là muốn giữ nguyên tư thế này để nói chuyện không? Anh có thể mặc quần áo vào trước rồi chúng ta sẽ nói chuyện, được không?"

Thực sự, trong tình huống thế này thì làm sao cô có thể suy nghĩ được cho đàng hoàng chứ!

"Được."

Cuối cùng, Lục Đình Kiêu cũng đáp lại. Ninh Tịch như được giải thoát, lập tức lao ra khỏi phòng nhanh như cắt.

Ôi, Lục Đình Kiêu đúng là một diễn giả bẩm sinh, chỉ cần nói vài câu đã chạm đến trái tim của cô, đặc biệt là khi nói về Tiểu Bảo.

Nhưng nếu như cô cứ ở lại đây thêm ba tháng nữa thì chắc sẽ trở nên không ổn cho lắm.

Còn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên dưới chân có cái gì mềm mềm. Cô nhìn xuống và thấy Tiểu Bảo, bé vẫn ôm chân cô như mọi khi, trên tay còn cầm một bức tranh.

Ninh Tịch quỳ xuống ôm lấy Tiểu Bảo: "Bảo bối, con đã vẽ xong rồi à?"

Tiểu Bảo gật đầu.

"Con vẽ gì thế? Cho cô xem với!"

Tiểu Bảo lập tức đưa bức tranh cho cô. Vừa nhìn thấy, mắt Ninh Tịch đã đỏ hoe.

Màu sắc rực rỡ và sống động như mọi khi, trong tranh cô đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, tay cầm quyển truyện cổ tích. Có điều, Tiểu Bảo đã vẽ từ góc nhìn của mình khi đang nằm ngửa nhìn cô.

Cô có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc và sự thỏa mãn tràn ngập trong Tiểu Bảo khi được nằm cạnh cô và nghe cô kể chuyện thông qua bức tranh.

"Bảo bối, con vẽ đẹp quá!" Lòng Ninh Tịch lúc này đã hoàn toàn nghiêng về một phía, tràn đầy xúc động.

Cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, thơm lên trán bé, rồi vui vẻ nói: "Cô mua quần áo mới cho con đây, con có muốn thử không?"

Ánh mắt Tiểu Bảo bừng sáng lên khi gật đầu.

Ninh Tịch giúp Tiểu Bảo thay xong quần áo, đang định đi tìm Lục Đình Kiêu thì đúng lúc đó, Lục Đình Kiêu cũng bước ra từ trong phòng, đã mặc xong.

Cô rất tự tin vào gu thẩm mỹ của mình khi chọn bộ đồ này cho Tiểu Bảo, nhưng với Lục Đình Kiêu, cô không chắc lắm. Dù sao, cô chưa bao giờ thấy anh mặc màu gì khác ngoài ba màu đen, trắng và xám, còn màu xanh sapphire này thì lại rất kén người mặc.

Nhưng khi nhìn thấy Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch không khỏi há hốc mồm.

Ôi, cái này… quá hợp luôn...

Cô từng nghĩ khi nhìn gần sẽ thấy chói mắt hoặc không hợp chút nào, ai ngờ khi mặc lên người lại đẹp như vậy, không chỉ tôn lên đôi vai rộng, vòng eo thon gọn và đôi chân dài, mà quan trọng là vẻ nghiêm nghị thường ngày của anh cũng trở nên dịu dàng và trẻ trung hơn hẳn.

Lục Đình Kiêu mỉm cười trước ánh mắt ngạc nhiên không thể che dấu của cô: "Thế nào?"

Ninh Tịch gật đầu mạnh: "Quá đẹp trai! Nếu thêm một bông hoa lụa màu đỏ trên ngực nữa, có thể thẳng tiến làm chú rể luôn đó!"

Lục Đình Kiêu: "...." Thật là, cách khen người của cô cũng có phần đặc biệt.

"Tiểu Bảo, con nói xem có đúng không? Ba con có đẹp trai không nào?" Ninh Tịch cúi xuống hỏi cậu nhóc.

Dù Tiểu Bảo ít khi để ý đến ba mình, nhưng không thể không thừa nhận rằng ba mình hiện tại đẹp hơn rất nhiều so với vẻ ngoài đen thui trước đây, nên bé cũng rất thành thật gật đầu.

Ninh Tịch thấy thế liền hân hoan búng tay: "Không ngờ gu thẩm mỹ của tôi tốt đến vậy! Ừm, tất nhiên cũng nhờ vào Lục tổng nữa, mặc gì cũng đẹp trai! Nhưng mà, tôi cảm thấy anh nên mặc những màu sắc sáng như thế này nhiều hơn, biết đâu nhân viên thấy anh như vậy sẽ có tâm trạng tốt hơn và nâng cao hiệu quả làm việc đấy!"

Nghe câu “mặc gì cũng đẹp trai” khiến Lục Đình Kiêu không kìm nén được mà cười nhẹ: "Ừ, vậy sau này nếu cô thấy gì phù hợp thì mua giúp tôi nhé."

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Ninh Tịch cảm thấy không thoải mái khi phải nói chuyện với Lục Đình Kiêu trong tình huống khó xử. Sau khi anh đồng ý mặc đồ trước khi nói chuyện, cô nhanh chóng ra ngoài. Tiểu Bảo, với tài năng nghệ thuật, đã vẽ một bức tranh thể hiện niềm hạnh phúc bên mẹ, khiến Ninh Tịch xúc động. Khi Lục Đình Kiêu xuất hiện với bộ quần áo mới, Ninh Tịch không thể kìm nén sự ngạc nhiên và thán phục trước vẻ đẹp của anh. Câu chuyện kết thúc bằng những lời khen ngợi đầy ngọt ngào về gu thẩm mỹ của Ninh Tịch và mối quan hệ gắn bó giữa các nhân vật.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch có một cuộc trò chuyện thú vị về việc Ninh Tịch mua quần áo cho anh. Ninh Tịch tỏ ra ngại ngùng khi phải dùng thẻ của Lục Đình Kiêu sau khi không còn tiền trong thẻ cá nhân. Lục Đình Kiêu cảm thấy hạnh phúc vì Ninh Tịch đã mua đồ cho mình. Họ cũng thảo luận về việc Tiểu Bảo, con trai của Lục Đình Kiêu, đã trở nên ngoan ngoãn hơn. Anh mong muốn Ninh Tịch sẽ ở lại với họ một thời gian ngắn, tạo ra không gian thoải mái cho cả hai và thành thật đề nghị một số yêu cầu nhẹ nhàng.