Ninh Tịch nhìn Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý, nhận thấy rằng cả hai đều rất quan tâm đến Tiểu Bảo. Cô nhẹ nhàng chỉ vào bình hoa trên đầu giường rồi hỏi: "Bảo bối, cái này là gì vậy?"

Tiểu Bảo nhìn theo hướng Ninh Tịch chỉ và đáp: "Hoa ạ."

"Vậy cái này thì sao?" Ninh Tịch cố nén sự phấn khích, cầm một quả táo trên bàn.

"Quả táo ạ."

"Còn cái này nữa?" Ninh Tịch lại cầm điều khiển từ xa.

"Điều khiển ạ."

...

Sau đó, Ninh Tịch tiếp tục chỉ thêm nhiều đồ vật khác, và cậu nhóc đều ngoan ngoãn trả lời. Dù đã lâu không nói chuyện, nhưng từng âm từng chữ cậu phát âm đều rõ ràng không có vấn đề gì.

"Bảo bối nhà chúng ta thật thông minh!" Ninh Tịch phấn khích khen ngợi Tiểu Bảo.

Được mẹ khen, Tiểu Bảo thẹn thùng cắn môi, vẻ mặt rất vui vẻ, rồi lại đưa thức ăn đến cho mẹ: "Mẹ ăn đi."

"Ừm, cảm ơn bảo bối! Mẹ sẽ ăn hết cho mà xem!"

Nhan Như Ý vui mừng phát khóc: "Tốt quá rồi! Thật sự là quá tốt rồi!"

Bây giờ Tiểu Bảo đã có thể nói chuyện rồi!

Trước đây, bà luôn lo lắng vì Tiểu Bảo không chịu nói, và nếu có nói thì cũng sẽ gặp trở ngại về ngôn ngữ. Khi Quan Tử Dao đề nghị giới thiệu một chuyên viên điều trị ngôn ngữ, bà còn hơi do dự, nhưng giờ xem ra Tiểu Bảo không hề gặp vấn đề gì trong việc giao tiếp.

Lục Sùng Sơn nhìn cháu trai, cũng đầy vui mừng, thậm chí không còn để ý rằng Tiểu Bảo gọi Ninh Tịch là mẹ.

"Trong họa có phúc…" Lục Sùng Sơn thở dài.

Nhan Như Ý đứng bên cạnh liếc ông một cái rồi nói nhỏ: "Ông nói cái gì mà trong họa có phúc chứ? Tôi đã nói cô bé này được sao Phúc tinh chiếu rồi. Ông xem, lần này không chỉ cô bé gặp may mà Tiểu Bảo cũng được lây ảnh hưởng! Nếu không phải vì chuyện này kích thích, Tiểu Bảo có mở miệng nói chuyện được không?"

Lúc này, Lục Sùng Sơn rất vui vẻ nên không phản bác lại vợ.

Tiểu Bảo lại trò chuyện với Ninh Tịch một lúc nữa, nhưng cuối cùng vì phải đến trường, cậu bé đành lưu luyến tạm biệt ông bà và chú Hai.

Lục Đình Kiêu thì ở lại chăm sóc Ninh Tịch.

Khi trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Ninh Tịch không thể kiềm chế được nữa mà nhảy xuống giường, nhào vào lòng Lục Đình Kiêu: "Lục Đình Kiêu, anh có nghe không! Tiểu Bảo gọi em là mẹ rồi kìa!"

"Vậy nên em mới vui đến mức không ngủ nổi cả đêm hả?" Vẻ mặt người đàn ông không vui, bế cô đặt lại lên giường.

Ninh Tịch không bận tâm đến việc bị trách mắng, tiếp tục líu lo: "Tiểu Bảo gọi em là mẹ, gọi em là mẹ... Ha ha ha, em vui quá đi mất!"

"Biết rồi, biết thằng bé gọi em là mẹ rồi, vừa rồi anh đã ghi âm lại rồi. Em mau đi ngủ đi!"

"A! Thật sao? Anh yêu của em đúng là tri kỷ! Mau mở cho em nghe đi! Nhanh lên!" Ninh Tịch gấp gáp thúc giục.

Lục Đình Kiêu đành phải bật đoạn ghi âm vừa rồi lên. Ngay khi mở, tiếng trẻ con trong sáng của Tiểu Bảo vang lên: "Mẹ."

Ninh Tịch lập tức ôm điện thoại như bảo bối, phát đi phát lại nhiều lần. Đột nhiên, cô chợt "hừ" một tiếng: "Lần này đúng là phải 'cảm ơn' Quan Thụy và Quan Tử Dao... À, còn phía Tào Lệ Dung thì sao anh?"

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Ninh Tịch vui mừng khi thấy Tiểu Bảo có thể nói chuyện rõ ràng. Cô cùng Tiểu Bảo trò chuyện về các đồ vật, khiến cả Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn đều cảm thấy phấn khởi. Sự tiến bộ của Tiểu Bảo không chỉ làm mẹ cậu vui, mà còn giúp mọi người trong gia đình nhận ra rằng cậu đang phát triển tốt hơn. Khi Ninh Tịch chia sẻ khoảnh khắc đặc biệt này với Lục Đình Kiêu, niềm vui của cô càng được nhân lên, cho thấy tình cảm gia đình ngày càng gắn bó hơn.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Tiểu Bảo bất ngờ gọi Ninh Tịch là 'mẹ' khiến mọi người trong gia đình vui mừng. Họ đến thăm Ninh Tịch tại bệnh viện và thấy cô tiều tụy hơn so với hình ảnh sang trọng của bệnh viện. Tiểu Bảo ban đầu im lặng nhưng khi gặp Ninh Tịch đã gọi mẹ không ngừng, làm cho cả Lục Cảnh Lễ và Nhan Như Ý xúc động. Ninh Tịch cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng lo lắng cho con trai, thể hiện sự kết nối mạnh mẽ giữa mẹ và con trong lúc khó khăn.