Trên tiêu đề của tờ báo có thông tin liên quan đến dự án hợp tác phát triển mới nhất giữa nhà họ Lục và nhà họ Triệu. Dự án này vốn dĩ phải được thực hiện cùng với nhà họ Quan!

“Dự án này tôi và bố cậu đã bàn bạc từ sớm rồi, thế mà cậu lại tự ý ký hợp đồng với nhà họ Triệu, chẳng lẽ cậu không định cho tôi một lời giải thích nào sao?” Quan Thụy nghiêm khắc chất vấn.

Lục Đình Kiêu bình thản nhìn ông ta một cái: “Có vẻ như Chủ tịch Quan không biết ai mới thực sự là người đứng đầu nhà họ Lục nhỉ?”

“Cậu…” Quan Thụy chũn lại.

Đế Đô là khu vực do nhà họ Lục kiểm soát, họ muốn duy trì vị thế ở đây thì nhất định phải thông qua nhà họ Lục; mà bây giờ người đứng đầu lại chính là Lục Đình Kiêu!

Quan Thụy buộc phải cắn răng kiềm chế cơn tức giận, đổi sang thái độ hòa hoãn: “Đình Kiêu, bác không biết cô gái kia đã nói gì với cháu. Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt, vụ việc lần trước đã được điều tra rõ ràng, chỉ là một sự cố do tranh cãi mà thôi… Hơn nữa, Dung Dung… cô ấy đã phải trả giá bằng cả mạng sống, liệu như vậy có còn chưa đủ sao?”

Khi Quan Thụy vừa dứt lời, đôi mắt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu thoáng hiện sự tăm tối.

Chẳng bao lâu trước, anh nhận được điện thoại từ sở cảnh sát thông báo rằng Tào Lệ Dung đã qua đời, nguyên nhân là do bệnh tim đột ngột tái phát dẫn đến tử vong.

Lần này Quan Thụy thật sự may mắn, anh đã cử người canh phòng 24/24, bọn họ cơ bản không có cơ hội để ra tay. Nhưng có lẽ áp lực tâm lý quá lớn đã khiến Tào Lệ Dung phải chết đột ngột trong trại giam.

Không có bằng chứng, nhà họ Quan muốn nói gì cũng được. Quan Thụy cũng dựa vào điều này nên không biết sợ mà dám đến chất vấn anh.

“Ý đồ mưu sát gì chứ, đó chỉ là những lời nói vô căn cứ. Nếu chỉ dựa vào tội danh mơ hồ này mà gây ảnh hưởng tới mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà chúng ta… Đình Kiêu, cháu cần phải suy nghĩ thật kỹ!” Giọng điệu của Quan Thụy mang theo sự đe dọa.

Lục Đình Kiêu lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, từ tốn trả lời: “Ai bảo tôi cần bằng chứng?” Ai nói tôi cần bằng chứng thì mới có thể ngăn chặn dự án hợp tác đó? Có cần lý do để xả giận vì vợ không?

Bây giờ thì Quan Thụy thực sự đã tức điên: “Vì một người phụ nữ mà khiến cậu không biết phân biệt đúng sai như thế… cậu… Cậu bị người phụ nữ đó làm cho mụ mẫm rồi, có một ngày cậu sẽ hối hận!”

Quan Thụy lúc đến thì giận dữ, khi rời đi lại tức đến mức phát điên.

Sau khi rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Lục Thị, ông lập tức đến thẳng Lục trạch, nhưng khi đến nơi thì mới biết Lục Sùng Sơn đang ở Bạch Kim Đế Cung.

Vì thế Quan Thụy lại phải đến Bạch Kim Đế Cung.

Khi Quan Thụy đến, Tiểu Bảo đang học vẽ với Tống Căng ở căn phòng màu hồng, Lục Sùng Sơn cũng có mặt ở đó, đang quan sát và thỉnh thoảng trao đổi vài câu thú vị về Tiểu Bảo. Bầu không khí rất hòa hợp.

Đang vui vẻ thì nghe người hầu thông báo rằng Quan Thụy đến tìm ông, điều này khiến Lục Sùng Sơn có chút khó chịu.

Lục Sùng Sơn đành phải xin lỗi Tống Căng, sau đó vào phòng khách tiếp Quan Thụy.

“Anh Quan, ngọn gió nào đưa anh đến đây vậy! Sao không báo trước cho tôi một tiếng?” Lục Sùng Sơn lịch sự chào hỏi.

“Tôi không thể gọi điện cho ông.” Quan Thụy đáp gọn.

Lục Sùng Sơn ngay lập tức nói: “Ôi, xem trí nhớ của tôi này, vừa rồi đang luyện vẽ với Tiểu Bảo nên tôi tắt máy, thực sự xin lỗi, xin lỗi!”

Tóm tắt:

Chương truyện này xoay quanh mâu thuẫn giữa Lục Đình Kiêu và Quan Thụy liên quan đến một dự án hợp tác mà Lục Đình Kiêu tự ý ký hợp đồng với nhà họ Triệu mà không thông báo cho Quan Thụy. Quan Thụy tức giận chất vấn Lục Đình Kiêu, thậm chí đề cập đến cái chết của Tào Lệ Dung, thể hiện áp lực tâm lý nặng nề lên Lục Đình Kiêu. Tình hình càng căng thẳng khi Quan Thụy dùng lời đe dọa, trong khi Lục Đình Kiêu kiên quyết bảo vệ quyết định của mình, khiến mối quan hệ giữa hai nhà trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.