Lục Sùng Sơn há hốc miệng, không thốt nên lời, bất ngờ quay đầu nhìn sang, cả người hơi run rẩy, dường như ông không thể tin vào tai mình.
Vừa rồi, Tiểu Bảo… có phải đã gọi ông không?
“Ông ơi, ăn cơm ~” Tiểu Bảo nói rồi lại quay sang Nhan Như Ý: “Bà ơi, ăn ~”
Hai từ “ông bà” vang lên thật đột ngột, khiến Nhan Như Ý không kìm được mà vội vàng quay lưng đi lau nước mắt, sau đó hấp tấp nói: “Ừ ừ ừ… Ông bà nghe thấy rồi, ông bà vào ngay đây!”
Được đáp lại, Tiểu Bảo hài lòng đi vào trong.
Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý nhìn nhau, vành mắt cả hai đều đỏ lên.
Nhan Như Ý lau nước mắt, bất mãn hứ một tiếng với Lục Sùng Sơn: “Tiểu Bảo gọi ông trước, giờ ông đã vui chưa!”
“Bà nói gì vậy? Thế này có khác gì là gọi cùng một lúc đâu! Hừm, chuyện nhỏ nhặt như vậy mà bà cũng phải tính toán! Hệt như trẻ con!” Lục Sùng Sơn nói thế nhưng khó có thể giấu được niềm vui mừng và sự thỏa mãn trên mặt.
Nhan Như Ý thấy vậy không nhịn nổi mà châm chọc trong lòng. Ông ta bảo không để ý, nhưng thực tế thì trong lòng đang vui mừng lắm chứ gì! Thật trẻ con quá!
Bữa cơm tối nay tràn ngập không khí vui vẻ, ai cũng tỏ ra hài lòng.
Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý suốt buổi cười tươi roi rói, cả cách đối xử với Ninh Tịch cũng trở nên khách khí hơn hẳn.
Sau bữa tối, khi Ninh Tịch chuẩn bị ra về, Nhan Như Ý nói: “Muộn thế này rồi, cháu ở lại đây đi!”
Tối nay, Ninh Tịch thật sự đã bị Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý làm cho từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nghe vậy, cô lập tức từ chối khéo: “Cám ơn bác, nhưng sáng mai cháu phải đến thành phố Q công tác, còn vài tài liệu cần chỉnh sửa tối nay nên cần về gấp!”
“À, ra là vậy…” Nhan Như Ý gật đầu rồi hỏi thêm: “Là chuyện của Tắc Linh đúng không?”
Ninh Tịch gật đầu: “Dạ, đúng ạ.”
“Dạo này Hân Nghiên đang làm đại lý bên cháu đúng không? Nghe nói làm ăn cũng tốt lắm thì phải?”
Ninh Tịch nghe vậy cười khổ: “Lúc đầu thì cũng không tồi, theo số liệu trong sổ sách, cửa hàng của con bé có doanh thu cao nhất. Nhưng sau đó phát hiện con bé dùng cách giảm giá cực thấp để tăng doanh thu, còn thay đổi nhân viên mà tổng bộ đã sắp xếp cho nữa…”
Dù Nhan Như Ý không phải là người trong nghề, nhưng đã ở bên Lục Sùng Sơn lâu năm, nghe được vậy cũng hiểu có vấn đề: “Con bé này thật là! Nhãn hiệu cao cấp mà lại làm như vậy sao? Vậy cháu đã giải quyết thế nào?”
“Sau khi biết tin, cháu đã gặp con bé, yêu cầu con bé phải tuân thủ quy định và chế độ của công ty. Tuy nhiên, vì con bé đã giảm giá quá nhiều, giờ muốn điều chỉnh lại cũng phải mất thời gian. Nhưng nếu con bé kiên trì thì mọi thứ sẽ dần tốt hơn thôi…”
Nghe Ninh Tịch phân tích rõ ràng, Nhan Như Ý không kìm được gật đầu liên tục, thỉnh thoảng cũng thêm vào vài câu.
Sau đó, Lục Sùng Sơn còn cố tình cho người điều tra công ty của Ninh Tịch, biết rằng Tắc Linh do một tay cô gây dựng, mọi việc đều do cô tự làm, từ một studio nhỏ bé phát triển thành quy mô hiện nay, Đình Kiêu không hề can thiệp chút nào...
Nhan Như Ý trò chuyện thêm với Ninh Tịch một lúc lâu nữa, nhưng cuối cùng bị Lục Đình Kiêu lấy lý do trời đã muộn để tiễn cô ra cửa cùng với Tiểu Bảo.
“Mẹ!” Bánh bao nhỏ níu chặt ống quần Ninh Tịch, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy lưu luyến, cậu nhóc ước mình có thể biến thành vật trang trí treo trên chân mẹ.
Trong bữa cơm tối vui vẻ, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý cảm thấy hạnh phúc khi nghe Tiểu Bảo gọi ông bà. Ninh Tịch, mặc dù bị ngạc nhiên bởi những thay đổi từ cặp vợ chồng, vẫn từ chối ở lại do công việc cần giải quyết. Cô thú nhận về việc quản lý cửa hàng của Hân Nghiên, dẫn đến cuộc thảo luận về doanh thu và quyết định làm việc. Cuộc trò chuyện diễn ra thoải mái, nhưng sau đó Lục Đình Kiêu tiễn Ninh Tịch khi trời đã muộn, để lại ấn tượng sâu sắc từ đứa trẻ đang níu chân mẹ.
Trong chương này, Tiểu Bảo đã hồi phục và bắt đầu trò chuyện với Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu, điều này khiến Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn cảm thấy xúc động. Họ nhận ra cách ứng xử của mình trong quá khứ đã gây khoảng cách với Tiểu Bảo. Ninh Tịch cùng hai người trẻ vào bếp chuẩn bị bữa tối, trong khi Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn ngồi bên ngoài, cảm nhận lại những khoảnh khắc hạnh phúc mà họ từng chờ đợi. Dần dần, họ cũng nhận ra cần phải buông bỏ những thành kiến để tạo một môi trường tốt hơn cho Tiểu Bảo.
Lục Sùng SơnTiểu BảoNhan Như ÝNinh TịchNinh Hân NghiênLục Đình Kiêu
Tiểu BảoDoanh thuTắc Linhcuộc trò chuyệnbữa cơmbữa cơmcuộc trò chuyệngia đình