Trên quốc lộ, Trang Khả Nhi đứng bên xe, đi đi lại lại với lòng bồn chồn, cho đến khi nhìn thấy Ninh Tịch bước ra, cô mới thở phào nhẹ nhõm và lập tức chạy đến gần: "Tiểu Tịch!"

"Đi thôi!" Ninh Tịch mở cửa ghế phụ và nhanh chóng giúp Trang Khả Nhi lên xe.

Trang Vinh Quang cũng ngoan ngoãn ngồi vào băng ghế sau.

Trang Khả Nhi kéo chặt áo khoác của Ninh Tịch quấn quanh người, sau đó lo lắng nói: "Nếu bây giờ về nhà mà người giúp việc thấy bộ dạng của tớ thì chắc sẽ rất phiền phức..."

"Chúng ta đến chỗ tớ trước."

"Ừ." Trang Khả Nhi gật đầu, đôi mắt hơi đỏ ngầu nhìn Ninh Tịch: "Tiểu Tịch, xin lỗi cậu về chuyện tối nay! Lúc đó tớ hoảng quá nên mới gửi tin nhắn, sau này nghĩ lại mới thấy mình đã sai lầm lớn, nếu cậu vì tớ mà gặp phải chuyện gì thì tớ sẽ không còn sống nổi... thật lòng xin lỗi!"

Ninh Tịch nhìn Trang Khả Nhi qua gương chiếu hậu, thấy đôi mắt cô đã không còn đỏ như lúc ở trong kho hàng, dịu dàng nói: "Cậu không cần phải xin lỗi, thật sự tớ rất vui vì cậu đã nghĩ đến tớ trong lúc khó khăn."

Nhìn vẻ mặt ôn hòa của Ninh Tịch, trong lòng Trang Khả Nhi dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời. Cô rút ra một tờ khăn giấy giúp Ninh Tịch lau đi vết máu trên mặt: "Nhưng mà... sao cậu đến nhanh như vậy?"

"Trong mấy ngày qua, tớ đang công tác ở tỉnh khác và vừa về Đế Đô tối nay! Khi từ sân bay về thì nhận được tin nhắn của cậu, may là lúc đó tớ đang ở gần."

Nếu không, chỉ cần chậm một chút, Ninh Tịch cũng không dám hình dung hậu quả sẽ ra sao…

Nghe vậy, Trang Khả Nhi tỏ ra hiểu ra vấn đề nhưng ngay sau đó lại trầm tư: "Tiểu Tịch, chuyện này có ảnh hưởng gì đến cậu không? Dù sao vừa rồi cậu cũng..."

Ninh Tịch nghiêng đầu về phía Trang Khả Nhi, tặng cho cô cái nhìn “yên tâm đi”: "Cứ tin tớ, họ sẽ không điều tra ra đâu."

"Ừ." Trang Khả Nhi gật đầu, ánh mắt hiện lên sự tin tưởng tuyệt đối.

Trang Vinh Quang ngồi ở ghế sau, chăm chú nhìn Ninh Tịch, trong ánh mắt cậu ta có một cái gì đó... sự ngưỡng mộ mà bản thân cậu cũng không nhận ra. Cậu muốn... muốn trở thành người như vậy, một người có thể là chỗ dựa cho người khác... Có thể khiến những người bên cạnh hoàn toàn tin tưởng và nương tựa vào mình... Cậu mong muốn trở thành một người đàn ông thực thụ...

Nửa giờ sau, Ninh Tịch lái xe về đến biệt thự của mình. Vừa vào nhà, cô ngay lập tức tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho Trang Khả Nhi: "Cậu đi tắm và thay đồ đi."

"Ừ."

Sau khi Trang Khả Nhi đi tắm, Trang Vinh Quang đứng lóng ngóng trong phòng khách. Cậu tưởng chắc chắn Ninh Tịch sẽ mắng cậu một trận, thậm chí có thể sẽ đánh cậu một trận thừa sống thiếu chết.

Nhưng kết quả lại khác hẳn, Ninh Tịch không hề nói một lời nào với cậu, thậm chí còn không thèm nhìn, khiến Trang Vinh Quang cảm thấy như mình bị xem như người vô hình.

Thái độ lạnh lùng của Ninh Tịch còn khiến cậu cảm thấy khó chịu hơn cả việc bị mắng.

Một lát sau, Trang Khả Nhi tắm xong bước ra. Ninh Tịch bảo Bánh Bao mang hòm thuốc đến, sau đó mới bảo Trang Khả Nhi ngồi xuống bên cạnh: "Để tớ xem vết thương của cậu."

Ninh Tịch nhìn qua đã thấy trên tay và cổ Trang Khả Nhi đầy dấu vết bị bóp chặt. Những vết bầm tím rực rỡ và nổi bật khiến cô không khỏi lo lắng, còn cả những mảng bầm tím ở những vị trí lộ ra bên ngoài...

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Trang Khả Nhi lo lắng chờ đợi Ninh Tịch bên xe sau một sự cố căng thẳng. Khi Ninh Tịch xuất hiện, cô nhanh chóng lên xe và bày tỏ sự cảm kích về sự giúp đỡ của người bạn. Trong suốt cuộc trò chuyện, Ninh Tịch thể hiện sự điềm tĩnh và kiên cường, khiến Trang Khả Nhi cảm thấy yên tâm. Trong khi đó, Trang Vinh Quang ngồi phía sau, ngưỡng mộ sức mạnh của Ninh Tịch. Về đến nhà, Ninh Tịch chăm sóc cho Trang Khả Nhi, bộc lộ chăm sóc và sự quan tâm của mình.

Tóm tắt chương trước:

Trong một khoảnh khắc căng thẳng, Ninh Tịch đối diện với kẻ đã động đến Trang Khả Nhi. Cơn thịnh nộ trào dâng khi cô cầm súng, nhưng sự lo lắng của Trang Khả Nhi đã kéo cô trở về thực tại. Sau khi giải quyết đám côn đồ, Ninh Tịch quyết định dọn dẹp hiện trường và gọi cho cảnh sát, nhận thấy bọn côn đồ không phải là những kẻ bình thường mà là những tay giang hồ truy nã. Cô tự hỏi làm sao Trang Vinh Quang lại gặp phải chúng, nhưng không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều trước khi rời đi trong đêm tối.