"Đồ chết tiệt, mày muốn đi chầu ông bà à?" Tên béo tức giận quát lên và lập tức xách Hàn Kiêu lên khỏi mặt đất.
"Thằng nhãi này, cho mày một bài học để mày khỏi làm màu trước mặt gái!" Thấy Hàn Kiêu bị nhấc lên, một số tên khác cũng lao vào chửi bới theo.
Ninh Tịch thấy vậy thì không khỏi cảm thấy bực bội, tên này đúng là biết cách gây sự!
"Ê, béo, nghe này, bỏ tao ra." Hàn Kiêu mỉm cười với tên béo.
"Mày gọi ai là béo hả thằng nhãi? Ông đập mày một phát giờ!"
"Ê béo, mày có tin tao chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể đánh mày ngã không?" Hàn Kiêu lại không còn nụ cười trên mặt.
"Mày chán sống rồi!" Tên béo lập tức dơ nắm đấm lên chuẩn bị đấm vào mặt Hàn Kiêu.
Nhưng chưa kịp chạm được vào anh, thì đột nhiên một ngón tay đã quét qua và đụng vào bụng của tên béo.
Mấy người xung quanh đứng chờ xem trò vui, chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy tên béo nặng hơn trăm cân bị bắn văng ra.
"Bịch!" Tên béo ngã lăn ra đất, hai tay ôm bụng và la hét không ngừng.
"Thấy chưa, tao đã nói mà mày không tin, đồ thiếu hiểu biết!" Hàn Kiêu lại ngồi xuống cười hềnh hệch.
Thấy vậy, mấy học viên khác trong võ quán Taekwondo không khỏi choáng váng, cái tên nhìn như con gái kia mà lại có thể dùng một ngón tay để đánh bay tên béo ra ngoài?
"Người kia là quái vật gì vậy?"
"Chỉ dùng một ngón tay mà đánh bay Vĩ Mạnh á?"
"Võ công? Nội lực? Đừng bảo tao rằng tên này từ cổ đại xuyên đến đây nhé!"
"Mày xem phim nhiều quá nên bị ngộ rồi hả? Xuyên cái quái gì mà xuyên!"
"Thân hình nhỏ nhắn vậy mà có sức mạnh như thế, chẳng lẽ là kình?"
"Kình? Kình là cái gì?"
"Mấy đứa chưa hiểu đâu, anh đọc được trong một cuốn sách cổ nói muốn mạnh lên phải tu luyện nội lực, rồi tu hình, đến cực hạn sẽ tạo ra võ học, khi võ học xong sẽ sinh ra kình, còn có ám kình, hóa kình... thậm chí luyện thành khí nữa!" Một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi đứng ra giải thích.
"Ôi anh Lương, đừng có mà giả thần giả quỷ nữa, cái đó có thật không?"
"Mấy thằng nhãi còn quá trẻ, nhìn nhận thiển cận! Sách cổ viết thế có thể giả sao? Các cậu chỉ thiếu hiểu biết thôi." Người trung niên lắc đầu.
"Xì, cái gì mà sách cổ chứ, chắc anh Lương xem nhầm truyện chưởng rồi!"
"Được, coi như tôi chưa nói gì, nếu giỏi thì các cậu đi mà đấu với hắn đi!" Người đàn ông nhún vai.
Nghe vậy, cả đám người lập tức lắc đầu như trống bỏi, ngay cả tên béo như Vĩ Mạnh cũng chỉ cần dùng một ngón tay thì ai dám đấu với người kia chứ?!
"Xin lỗi... thật sự xin lỗi!" Ninh Tịch ngượng ngùng kéo Hàn Kiêu ra khỏi võ quán.
Cô chỉ định tìm chỗ thích hợp để học vài chiêu mà cũng có thể gây sự...
"Tôi nói này, anh không biết gây chuyện quá đáng à?" Ninh Tịch dừng xe, rất tức giận nhìn Hàn Kiêu.
"Cô nương, là họ muốn đánh tao đó." Hàn Kiêu tỏ vẻ vô tội.
"Anh không nói họ là phế vật thì họ có đánh anh không?" Ninh Tịch có phần bất lực.
"Họ thực sự là phế vật mà." Hàn Kiêu nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời.
Nghe Hàn Kiêu nói vậy, khóe miệng Ninh Tịch như méo đi lúc nào không hay, cuối cùng cũng im lặng hẳn.
"Chỉ biết múa may mà không có tính chất gì." Hàn Kiêu tỏ vẻ chán chường.
Trong một tình huống căng thẳng tại võ quán, Hàn Kiêu bị tên béo và đám bạn quấy rối. Thay vì sợ hãi, Hàn Kiêu tự tin phản kháng, chỉ sử dụng một ngón tay để đánh bại tên béo nặng cân. Sự việc gây bất ngờ cho các học viên khác, họ bàn tán về sức mạnh của Hàn Kiêu và thậm chí nghi ngờ về nguồn gốc võ công của anh. Sau khi tránh được đòn đánh, Hàn Kiêu và Ninh Tịch rời võ quán, cô chỉ trích Hàn Kiêu vì đã khiến rắc rối xảy ra, nhưng anh chỉ nghĩ họ là những kẻ yếu đuối.
Trong chương này, Ninh Tịch và Cung Thượng Trạch thảo luận về một mẫu thiết kế ấn tượng nhưng lại không phù hợp với phong cách của họ. Ninh Tịch bộc lộ sự yêu thích bất ngờ đối với thiết kế từ History. Sau đó, Ninh Tịch gọi điện cho Hàn Kiêu, kêu gọi anh đến giúp đỡ trong việc học võ thuật. Tại võ quán, họ gặp một nhóm thanh niên thách thức, dẫn đến một cuộc đối đầu hài hước. Hàn Kiêu tự tin thể hiện phong cách của mình khi không ngại ngần châm chọc nhóm đối thủ mà không rõ nguyên do.