"Ha ha ha... Vậy tôi sẽ đợi anh!" Người bán đấu giá cười nói.

Triệu Hải Sinh nhanh chóng rời đi để gọi điện, rồi trở lại, cười nói: "Bà xã bảo giá cao quá không đấu giá nữa, mọi người cứ tiếp tục đi nhé!"

"Triệu phu nhân quả là vợ hiền!" Người bán đấu giá nhận xét, rồi nhìn về phía Tôn tổng: "Còn Tôn tổng thì sao? Ngài có muốn tiếp tục không?"

"5600 vạn!" Tôn Triển Bằng liếc nhìn Ninh Tịch, có vẻ như muốn thể hiện trước mặt mỹ nhân nên đã mạnh dạn ra giá.

"5600 vạn! Tôn tổng đưa ra mức giá 5600 vạn! Hai anh em Tô Diễn và Tô Tuân, các anh có muốn tiếp tục không?" Người bán đấu giá hỏi hai anh em nhà họ Tô.

Sắc mặt Tô Tuân lúc này đã trở nên khó coi. Khả năng của cậu ta đã tới giới hạn, nếu tiếp tục ra giá chỉ vì muốn hơn thua, cậu ta sẽ gặp thiệt hại lớn. Chắc chắn những người ủng hộ cậu ta cũng sẽ không vui về quyết định vô lý này...

Cuối cùng, Tô Tuân đành cắn răng nói: "Tôi bỏ cuộc!"

Cả hội trường bắt đầu cười ầm lên, Ninh Tuyết Lạc cũng mỉa mai nhận xét, hừ, chỉ là một đứa con riêng mà muốn so kè với Tô Diễn, thật nực cười.

Vì buổi đấu giá quá hấp dẫn nên Tiểu Đào quên hết cả cơn giận trước đó, cô kéo ống tay áo Ninh Tịch lo lắng hỏi: "Chị Tịch, chị nghĩ ai sẽ mua được chiếc vương miện đó?"

Ninh Tịch chán nản ngáp một cái: "Ai biết được... dù sao cũng không liên quan đến chúng ta..."

Buổi tiệc từ thiện chẳng có gì hấp dẫn, nhìn đám nhà giàu này làm bộ làm tịch cả buổi cũng đủ rồi... Cô thà quyên tiền trực tiếp cho người cần hơn mà nghề nghiệp này thì luôn cần phải có chút trình diễn. Từ thiện cô làm không ít, tất nhiên, những gì cô làm xuất phát từ tâm, không cần phải khoe khoang, cũng không cần ai biết đến.

6000 vạn là con số cuối cùng, xem ra cuộc chiến này sắp kết thúc, Ninh Tịch thu dọn túi chuẩn bị về nhà ngủ...

Tiểu Đào vẫn đang kích động lẩm bẩm: "Tuy không muốn nhưng em nghĩ cuối cùng chắc chắn Tô Diễn sẽ là người giành được thôi... Ban nãy Ninh Tuyết Lạc cũng đã nói rõ, cô ta đến đây chỉ vì chiếc vương miện đó... Tô gia thì nhiều tiền như nước..."

Quả nhiên, chưa dứt lời thì Tô Diễn đã tăng giá: "6000 vạn!!!"

"6... 6000 vạn!" Người bán đấu giá trợn tròn mắt: "Anh Tô ra giá 6000 vạn! Còn ai tiếp không? Tôn tổng, ngài có tiếp tục không? Tôn tổng?"

Tôn Triển Bằng bị hỏi đến đỏ mặt tía tai, mãi không lên tiếng, rõ ràng là cái giá này đã vượt quá khả năng của ông.

Không phải ông không đủ khả năng chi trả, nhưng bỏ ra 6000 vạn cho một món đồ phụ nữ, với tư cách một thương nhân, ông không thể làm điều đó.

Người bán đấu giá cũng biết mức giá này đã rất cao, nên thông báo: "6000 vạn lần thứ nhất!"

Lúc này, dưới khán đài đã có những tiếng cảm thán và chúc mừng Tô Diễn.

"Quả là Tô gia, thật không hổ danh, tiền tài như nước! Ngay cả Tôn Triển Bằng cũng phải chào thua!"

"Ninh Tuyết Lạc thật may mắn, nếu có người bỏ nhiều tiền ra mua một chiếc vương miện cho tôi, chắc tôi cũng không thể ngừng cười!"

"Chúc mừng Tô thiếu! Liều lĩnh thật đó ha ha!"

"Liều cái gì, số tiền này với Tô thiếu chỉ như muối bỏ bể thôi!"

"Ha ha ha, nói cũng đúng..."

"Nhớ mời chúng tôi đến rượu mừng của hai người đấy nhé!"

...

Tô Diễn khiêm tốn đáp lại lời chúc mừng của từng người, nhưng thực tế, trong lòng gã không hề nhẹ nhõm. Gã biết rằng 6000 vạn đã là cực hạn của mình, nếu Tôn Triển Bằng tiếp tục tăng giá, gã rất có thể cũng sẽ bỏ cuộc.

Nhưng khi nghe mọi người tán tụng, trong lòng gã vẫn dấy lên một cảm giác hài lòng khó tả. Ninh Tuyết Lạc bên cạnh thân mật khoác tay gã, trông rất hạnh phúc và ngọt ngào.

Trên khán đài, người bán đấu giá bắt đầu xác nhận lần thứ hai: "6000 vạn, lần thứ hai!"

"6000... lần thứ ba!!!" Vừa dứt lời, người bán đấu giá giơ chiếc búa lên, chỉ cần chiếc búa hạ xuống thì cuộc đấu giá coi như thành công.

Cả hội trường đều nín thở, chờ đợi khoảnh khắc chiếc búa kia hạ xuống.

Nhưng, khi tay hạ xuống được một nửa, một người đứng ở góc không nổi bật, bình tĩnh giơ tấm bảng ghi số 8 lên: "10.000 vạn!"

Tóm tắt chương này:

Trong buổi đấu giá, Tôn Triển Bằng cố gắng thể hiện nhưng bị áp lực bởi giá cao từ Tô Diễn, người đang muốn mua chiếc vương miện cho Ninh Tuyết Lạc. Tô Tuân cảm thấy khó khăn và cuối cùng phải bỏ cuộc, trong khi hội trường ngập tràn niềm vui vì sự giàu có của Tô Gia. Ninh Tịch không quan tâm nhiều, chờ đợi kết thúc buổi tiệc. Cuộc chiến giá cả gần như đã kết thúc với giá 6000 vạn của Tô Diễn, nhưng bất ngờ xảy ra khi một người bí ẩn giơ bảng giá 10.000 vạn, làm mọi người kinh ngạc.

Tóm tắt chương trước:

Trong một cuộc đấu giá căng thẳng, chiếc vương miện quý giá thu hút sự chú ý của nhiều người. Mức giá bắt đầu thận trọng nhưng nhanh chóng leo lên tới 55 triệu, do sự cạnh tranh quyết liệt giữa Tô Diễn và em trai cùng cha khác mẹ Tô Tuân. Cả hai đều muốn chứng tỏ bản thân trong giới thượng lưu, gây sức ép cho người khác. Cuối cùng, không chỉ có các mức giá mà cá tính và mối quan hệ xã hội cũng là yếu tố quan trọng trong cuộc đấu giá này.