Ninh Tịch nhẹ nhàng cầm lon bia, khẽ cụng với lon của Lục Đình Kiêu, khuôn mặt nở một nụ cười từ đáy lòng: "Cảm ơn!"
Trong chớp mắt, Lục Đình Kiêu vẫn không nhận ra mình đang ngây người.
Ninh Tịch nói xong, quay sang Tiểu Bảo đang ngồi bên cạnh: "Lần này phải đặc biệt cảm ơn Tiểu Bảo nhé, nếu không nhờ con, cô đã không thể đến kịp buổi thử vai. Nào, cục cưng, mời con một ly!"
Tiểu Bảo nhìn ly sữa trong tay rồi lại nhìn bia của ba và Ninh Tịch, dường như không mấy muốn nhưng cuối cùng vẫn nâng ly sữa lên cụng với Ninh Tịch, sau đó uống sạch toàn bộ.
Ninh Tịch bị bộ dạng nghiêm túc của cậu nhóc làm cho cười rơi nước mắt. Thì ra thằng nhóc này cũng biết "càng thân thiết thì càng phải uống hết".
Trong lúc đó, Lục Đình Kiêu có điện thoại nên ra ban công nghe máy.
Ninh Tịch liền tiến tới bên Tiểu Bảo, đưa lon bia của mình cho cậu nhóc: "Hi hi, muốn thử không? Nhanh lên, tranh thủ lúc ba con không có ở đây mà uống một chút! Nhưng chỉ được uống một hớp thôi đấy nhé!"
Ánh mắt Tiểu Bảo lập tức sáng lên, cậu cúi đầu cẩn thận nhấp một hớp nhỏ.
Dù vị bia không ngon lắm, nhưng nhóc vui vẻ ra mặt.
Khi Lục Đình Kiêu nghe điện thoại xong quay lại, Ninh Tịch đã ngồi ngay ngắn lại, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Tiểu Bảo còn kiên nhẫn hơn, thong thả uống sữa bò, không có chút khác thường nào.
Lục Đình Kiêu thoạt nhìn như không nhận ra điều gì, rất tự nhiên ngồi xuống, chỉ có ánh mắt hơi lạnh đi.
Ba người tranh thủ ăn uống cũng không tệ, cô đã mua rất nhiều món nhưng tất cả đều bị dọn sạch.
Ninh Tịch thấy trời cũng không còn sớm, đang cân nhắc xem có nên bảo hai cha con về hay không, thì bất chợt bên ngoài lóe lên một tia chớp, tiếng sấm vang lên ùng ùng, gió bắt đầu gào thét bên ngoài cửa sổ...
"Nghe dự báo thời tiết, thấy bảo tối nay trời sẽ có mưa lớn, còn có bão..."
Ninh Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ mưa như trút nước, bánh bao nhỏ chớp mắt nhìn Ninh Tịch, Lục Đình Kiêu cũng vậy...
Bị cả lớn và nhỏ nhìn chằm chằm như thế, Ninh Tịch chỉ biết mở miệng nói: "Đã trễ rồi, thời tiết lại xấu, nếu ngài đưa Tiểu Bảo trở về, chỉ sợ có phần nguy hiểm. Nếu không... hai người cứ ngủ tạm ở nhà tôi một đêm nhé?"
Theo phép lịch sự tối thiểu, cô cũng nên làm bộ một chút, cô cảm thấy chắc chắn Lục Đình Kiêu sẽ không đồng ý.
Kết quả...
Lục Đình Kiêu: "Được."
Bánh bao nhỏ gật gật đầu.
Ôi trời ơi...
Lục Đình Kiêu này cũng dễ dàng quá rồi!
Sao cô lại có ảo giác rằng hai cha con họ rất mong cô nói những lời này?
Thật điên rồ!!!
Cuối cùng, Lục Đình Kiêu và Tiểu Bảo cứ thế ngủ lại một đêm.
Căn hộ mà công ty an bài cũng không lớn, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, thật sự là một vấn đề nan giải.
"Tôi ngủ phòng khách, ngài với Tiểu Bảo ngủ trong phòng tôi được không? Tôi đi thay ga trải giường một chút..."
"Không cần, tôi ngủ phòng khách, cô với Tiểu Bảo ngủ trong phòng ngủ." Tông giọng thể hiện rõ ý không cho cô từ chối.
Ninh Tịch cảm thấy thật có lỗi, không những mời Lục đại tổng tài ăn lẩu giá rẻ mà còn để anh ta ngủ phòng khách.
Nếu chỉ có Lục Đình Kiêu ở đây, dù trời có đổ mưa đá, cô cũng nhất quyết không cho anh ta ở lại, nhất là trong tình huống ban sáng, nhưng lúc này lại có thêm một bánh bao nhỏ.
Thời tiết như thế này mà để anh ta ôm một đứa nhỏ đi về thì thực sự rất nguy hiểm, hơn nữa có thêm một đứa bé cũng không tính là cô nương qua đêm đúng không?
Ninh Tịch chỉ có thể cam chịu số phận: "Để tôi tìm xem có quần áo cho hai người thay không..."
Lục cuối cùng cũng tìm được quần áo thật sự khiến cô ngạc nhiên!!!!!
Ninh Tịch trở về sau buổi thử vai thành công và tự thưởng cho mình một nồi lẩu. Khi đang chuẩn bị ăn, Lục Đình Kiêu đến thăm với bánh bao và trái cây, gây bất ngờ cho cô. Cả ba ngồi cùng nhau trong không gian ấm cúng nhưng có phần ngượng ngùng. Họ trò chuyện về buổi thử vai và cùng nhau thưởng thức lẩu. Dù không khí lúc đầu có vẻ nặng nề, nhưng dần dần trở nên thoải mái hơn khi Ninh Tịch và Bánh Bao Nhỏ ăn cay nhiệt tình.
Trong một buổi tối, Ninh Tịch cùng Lục Đình Kiêu và Tiểu Bảo thưởng thức đồ ăn và uống bia. Sau khi cám ơn Tiểu Bảo vì đã giúp cô đến kịp buổi thử vai, Ninh Tịch đã cho Tiểu Bảo thử một hớp bia trong lúc Lục Đình Kiêu nghe điện thoại. Khi bão đến, Ninh Tịch mời hai cha con ở lại qua đêm, tạo ra một tình huống dễ thương nhưng cũng khiến cô cảm thấy lúng túng. Cuối cùng, Lục Đình Kiêu quyết định ở lại phòng khách, để hai mẹ con cùng ngủ trong phòng ngủ mà không để Ninh Tịch từ chối.