Annie nhìn Ninh Tịch đang dúi đồ vào tay mình, rõ ràng cô bé có rất nhiều điều muốn nói, nhưng có thể nghĩ rằng nói ra cũng chẳng thay đổi được gì nên cuối cùng chỉ nói: "Được rồi! Anh Tịch! Em sẽ giúp anh mang vào phòng…"
"Cảm ơn em."
...
Tòa biệt thự u ám ở ngoại ô.
Annie làm theo lời Ninh Tịch dặn, vừa về liền lén lút đẩy cửa phòng của lão Đại. Có lẽ lúc này lão Đại vẫn chưa về…
Trong phòng yên tĩnh hoàn toàn, không có một ánh đèn. Annie nhẹ nhàng bước đến chỗ ngăn tủ, muốn lén bỏ món đồ Ninh Tịch đưa vào trong…
Kết quả là vừa mới kéo ngăn ra, đèn tường bỗng sáng lên, và một giọng nói vang lên: "Mồi Câu Cá, tìm cái gì?"
"Aaaa!!!" Annie giật mình nhảy lên, thấy người đàn ông đang ngồi nghiêng trên giường vẻ mặt tái nhợt: "Không có không có! Em không tìm gì cả! Em không trộm đồ! Em chỉ… chỉ…"
"Tay." Giọng nói của Vân Thâm lạnh lùng.
Annie không còn cách nào khác, để chứng tỏ mình trong sạch, cô đành phải lấy viên kim cương và vương miện trong túi ra. Khi thấy hai món đồ này, Vân Thâm lập tức hiểu ra, không khí xung quanh lạnh xuống vài độ: "Tay kia."
Annie đau lòng đặt túi bánh quy hình thù dễ thương trong tay lên giường.
"Tay phải để lại, tay trái vứt đi."
Ý là bảo cô bỏ bánh quy lại, còn lại thì vứt hết?
"Nhưng… nhưng mà… Bánh quy này là anh Tịch tặng cho em mà…" Vẻ mặt Annie tràn đầy tiếc nuối.
Vân Thâm quăng một ánh mắt sắc lạnh về phía cô, Annie hoảng hốt bỏ lại túi bánh quy rồi nhanh chóng chạy đi như một cơn gió.
Hu hu… đó là bánh quy anh Tịch tặng cho em mà…
...
Tại Đào Hoa Ổ.
Sau khi nhờ Annie mang những thứ đó về, Ninh Tịch cảm giác như đã xua tan được một mối ưu tư trong lòng. Mệt mỏi cả ngày, về nhà cô lập tức quẳng hết đồ đạc trên người xuống, vừa đi vừa cởi đồ thẳng tiến vào phòng ngủ…
Khi đến phòng ngủ, cô liền ném áo, cởi tất chân, rồi nhanh chóng vứt áo ngực đi, hít một hơi dài và ngã xuống chiếc giường lớn êm ái…
Nhưng kết quả là… cảm giác không đúng lắm thì phải!!!!
Cái này... cứng cứng… ấm ấm… cảm giác đàn hồi như da thịt này là gì vậy…
Chăn nhà mình đã thành tinh rồi à?
Ninh Tịch giơ tay sờ soạng chỗ ấm áp kia… sau đó vội vàng tìm công tắc bật đèn ở đầu giường.
Ngay lập tức, ánh sáng tràn ngập cả căn phòng.
Cô nhìn thấy…
Đại ma vương đang ngồi dựa trên giường, đeo kính viền bạc, quyển sách trong tay anh vì cô ngã xuống mà rơi ra ngoài. Tóc anh vẫn hơi ẩm ướt, có vẻ như vừa tắm xong, nhưng áo ngủ của anh lại bị cô sờ đến xộc xệch, để lộ một khoảng da thịt màu vàng nâu…
Dáng vẻ lười biếng của anh hoàn toàn đối lập với vẻ nghiêm túc cấm dục mà cô thường thấy…
Ninh Tịch ôm trái tim đang đập thình thịch, thở hổn hển nói: "Lục… Lục Đình Kiêu… Sao anh lại ở đây? Dọa em hết hồn rồi!"
Lục Đình Kiêu kéo chăn lên một bên, dùng giọng điệu trầm ấm: "Tới đây."
Ninh Tịch nuốt một ngụm nước miếng rồi lăn một vòng, chui vào lòng anh, đôi mắt sáng như sao nhìn anh: "Tình yêu của em, chuyện gì thế này… sao… sao lại đột nhiên nhiệt tình như vậy?"
Đây không phải là đang làm ấm giường và cùng nhau ngủ sao…
Lục Đình Kiêu nhướn mày: "Không thích hửm?"
Trong chương truyện, Annie được Ninh Tịch nhờ mang đồ vào phòng lão Đại. Khi vào phòng, Annie bị dọa bởi Vân Thâm và phải bỏ lại món bánh quy được Ninh Tịch tặng. Trong khi đó, Ninh Tịch trở về nhà, mệt mỏi và không ngờ Lục Đình Kiêu đang ở trong phòng. Hai người có một cuộc gặp gỡ bất ngờ, với những cảm xúc thật sự nhen nhóm trong không gian gần gũi. Từ những hiểu lầm đến những mảnh đời đều được chạm đến trong khoảnh khắc này.