"Có phải cả nước này không có người phụ nữ nào không muốn lên giường với Lục Đình Kiêu không?" Ninh Tịch ngắt lời.
"Vậy nếu phụ nữ cả nước này đều muốn ngủ với tôi, sao bà lại không?" Giang Mục Dã buột miệng nói.
Ninh Tịch đứng lên chất vấn: "Sao ông biết tôi chưa từng muốn?"
Giang Mục Dã hơi ngẩn ra, gương mặt bất chợt đỏ bừng.
Thấy vậy, Ninh Tịch không kiềm được bật cười "khà khà".
Giang Mục Dã lúc này mới nhận ra mình đã bị chọc quê, tức giận nói: "Ninh Tịch! Bà cứ chờ đấy! Tôi chưa xong chuyện với bà đâu!"
Nếu không vì trong phòng còn có người khác, có lẽ anh ta đã xông vào làm liều với cô rồi.
Ninh Tịch thấy mình cuối cùng đã chọc được người ta nổi giận, liền vội vàng vẫy tay vào nhà vệ sinh.
Ôi, hôm nay thật sự uống quá nhiều, mà mỗi lần quá chén, cô lại thích trêu chọc người khác, nhất là cái tên ngốc Giang Mục Dã này.
Sau khi giải quyết chuyện cá nhân xong, Ninh Tịch lảo đảo quay về, hàng lang khách sạn khá quanh co, cô phải mất thời gian tìm kiếm mới thấy được phòng của mình.
Nhưng vừa mở cửa vào, cô đã bị sững người...
Cả phòng tràn ngập những người lạ, và nó lớn xa hoa hơn nhiều so với phòng của đoàn làm phim, đến nỗi nếu gọi là nguy nga lộng lẫy cũng không hề quá.
"Xin lỗi, tôi vào nhầm..." Ninh Tịch xin lỗi, định quay người rời đi thì chợt có một bàn tay béo núc tóm chặt cổ tay cô, với hơi rượu nồng nặc từ miệng gã phả vào mặt cô: "Ồ, cô em nhỏ bé lạc đường ở đâu thế này, nếu đã đến đây thì là có duyên rồi, không bằng ở lại uống với anh một ly nhé!"
Người đàn ông giữ chặt cô khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, thân hình béo phì, hai má đỏ bừng, gã nhìn cô với ánh mắt dâm đãng như thể cô đang không mặc gì, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở ngực cô...
Trong phòng lập tức vang lên tiếng cười đùa trêu ghẹo, chế nhạo.
Ninh Tịch theo phản xạ định hất tay gã ra, nhưng cô bất ngờ nhận ra khá nhiều gương mặt quen thuộc thường xuất hiện trên các tạp chí tài chính ở trong phòng, nhìn kỹ hơn, ôi không, một nửa top 10 trong bảng xếp hạng doanh nhân giàu có của thành phố đang có mặt ở đây...
Giờ phút này, cô cảm thấy hoảng sợ như một tiểu thái giám lạc chân vào điện Kim Loan giữa giờ triều.
Tóm lại, cô không thể đắc tội với bất kỳ ai trong căn phòng này, vì thế Ninh Tịch nhanh chóng rút lại ý định dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Có vẻ tối nay không dễ gì thoát thân, mà cô cũng đã uống nhiều, giờ đầu óc vẫn đang lâng lâng.
"Nào nào nào... Mỹ nữ, mau vào đây!" Gã mập vẫn kéo cô vào trong, đồng thời không quên chạm vào cô khắp nơi.
Ninh Tịch cố gắng vùng khỏi tay gã, với vẻ mặt lịch sự nói: "Xin lỗi ngài, tôi thật sự vào nhầm, bạn tôi vẫn đang đợi tôi!"
Gã mập tức giận, gương mặt chuyển thành màu tím: "Con đĩ thối tha, rõ ràng là cố tình vào nhầm, giờ còn giả bộ, tôi để ý tới cô là phúc lớn cho cả dòng họ nhà cô rồi nhé!"
Ninh Tịch chửi thầm, mẹ nó, những người nằm trong top mười danh nhân giàu có mà lại là kiểu này sao?
Cô nhận ra gã béo này, chính là Chu Hướng Thành, đứng thứ mười trong bảng danh sách - Chủ tịch công ty bất động sản Phong Thụy, một tên rất háo sắc.
Gã nói xong lại kéo cô, thấy cô sắp bị đẩy vào sofa, Ninh Tịch vắt óc suy nghĩ cách để thoát thân, thì bỗng có một lực nặng trên vai, hơi thở mát lạnh quen thuộc từ phía sau phả vào, vây lấy cô…
Lực kéo ấm áp từ vai truyền đến, người đó lôi cô về phía sau, khiến cô va vào lồng ngực rắn chắc và ấm áp của anh ta…
Trong một buổi tối say rượu, Ninh Tịch tình cờ gặp Giang Mục Dã và trêu chọc anh về việc nhiều phụ nữ muốn ở bên Lục Đình Kiêu. Sau đó, cô lạc vào một phòng tiệc đầy những doanh nhân nổi tiếng, trong đó có Chu Hướng Thành, người có ý đồ xấu. Khi bị giữ lại, Ninh Tịch cảm thấy hoảng sợ nhưng chưa kịp xử lý tình hình thì một người đàn ông bí ẩn từ phía sau đã xuất hiện, cứu cô khỏi tình huống khó xử.
Chương truyện mô tả cuộc trò chuyện giữa Ninh Tịch và Giang Mục Dã về Tô Diễn và Lục Đình Kiêu. Giang Mục Dã châm chích Ninh Tịch về tình cảm của cô với Tô Diễn và hiệu suất đánh giá của cô dành cho anh. Ninh Tịch khẳng định Tô Diễn xứng đáng với 9 điểm, đồng thời mô tả anh với những mỹ từ. Giang Mục Dã yêu cầu được chấm điểm và cuối cùng hài lòng với 9.9 điểm. Khi Ninh Tịch nói về Lục Đình Kiêu, cô thể hiện sự cẩn trọng và phức tạp trong cảm nhận về anh, tạo nên sự hài hước trong cuộc đối thoại.