Hắn ta luôn bị người phụ nữ này chèn ép từng chút một, và thực sự đã chịu đựng đủ rồi. Nếu cô ta không muốn các nhà phát hành phim đi cửa sau thì thôi, nhưng lại còn bắt cấp dưới phải tuân theo, khiến hắn chỉ biết đứng nhìn mà thèm thuồng.

Dù công ty không thể leo lên các bảng xếp hạng hàng đầu, nhưng uy tín của Phương Gia Duyệt trong ngành vẫn rất vững chắc, nên hắn không thể làm gì để ảnh hưởng đến cô. Không ngờ, lần này Phương Gia Duyệt lại dám thực hiện một hành động thiếu suy nghĩ đến vậy…

Mười ngày á? Hắn vô cùng mong chờ tới ngày đó! Bộ phim không nổi bật ấy chắc chắn chỉ có thể chiếu trong vòng ba ngày. Sau ba ngày, không biết số vé bán ra trong một suất chiếu có được 1% hay không. Đến lúc tất cả các phòng chiếu đều trống trải, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất thú vị để quan sát...

Dù vậy, hắn vẫn phải cảm ơn bộ phim này, vì chính nó sẽ mang lại cho hắn cơ hội thăng tiến, ha ha ha.

Sau khi nói xong, Phương Gia Duyệt không thèm để ý đến ý kiến của các cổ đông nữa mà đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Nếu là vài năm trước, cô có thể dùng lời hay ý đẹp để giải thích, phân tích nội dung phim cho họ, nói rõ lý do tại sao bộ phim lại đáng được chú trọng. Nhưng hiện tại thì khác, nói với họ cũng chỉ là lãng phí thời gian.

Tại sao lại như vậy? Bởi vì đám người này vốn không hiểu gì về điện ảnh cả, cho dù cô có giải thích như thế nào đi nữa thì họ cũng chỉ như "đàn gảy tai trâu."

Đúng vậy, hầu hết các nhà đầu tư trong ngành điện ảnh hiện nay đều không hiểu gì về nghệ thuật này. Thế mà một đám người như thế lại nắm quyền kiểm soát thị trường phim, làm méo mó cả gu thưởng thức của khán giả, khiến cho ngành điện ảnh trong nước ngày càng thụt lùi, mãi không thể so sánh với các tác phẩm của các cường quốc khác, để cho bọn ngoại quốc thản nhiên kiếm lợi trên mảnh đất của mình...

...

Cùng lúc đó, Trịnh Khang Đức đang trao đổi với nhà sản xuất Ngô Khải.

“Lão Ngô, tình hình thế nào rồi?”

“Do số vé bán ra của chúng ta ba ngày trước rất khả quan nên hiện tại bộ phim của chúng ta đang có tỷ suất chiếu cao nhất ở các rạp lớn! Chỉ có điều…”

“Chỉ có điều gì?” Trịnh Khang Đức nhíu mày.

“Có điều… có một rạp ngoại lệ…”

“Hửm? Rạp nào vậy?” Trịnh Khang Đức tỏ ra hứng thú.

“Là Hoa Ảnh… theo thống kê của tôi thì tỷ suất chiếu bộ phim của chúng ta ở rạp đó bị giảm xuống còn 5%, trong khi tỷ suất chiếu của phim ‘Người Tìm Mộng’ lại được tăng lên tận 60%.”

“Cái gì? Anh nói bao nhiêu cơ?” Trịnh Khang Đức kinh ngạc hỏi lại.

“60%!”

Khuôn mặt Trịnh Khang Đức lập tức sầm xuống: “Phương Gia Duyệt này… Cô ta điên rồi à? Chẳng nhẽ vì tôi không đi rạp của cô ta nên cô ta cố tình chỉnh sửa? Hừm, thú vị thật!”

Ngô Khải nghe vậy liền lắc đầu: “Với tính cách của Phương Gia Duyệt, tôi cảm thấy có lẽ không phải như vậy. Nếu là người khác thì không ai có thể tưởng tượng nổi chuyện này, nhưng với cô ta thì lại khá bình thường. Cô thường làm những chuyện thế này, thường xếp tỷ suất chiếu cao cho những bộ phim không mấy được chú ý, nhưng lần này tỷ suất chiếu của ‘Người Tìm Mộng’ đúng thật là rất cao.”

“Những bộ phim không nổi bật mà cô nhắm đến thường sau đó lại rất thành công, nếu không thì Hoa Ảnh đã chẳng được mệnh danh là Đệ Nhất Trung Hoa!”

“Ồ, có lẽ danh hiệu này của cô ta sắp bị đánh mất rồi!” Trịnh Khang Đức lạnh lùng nói.

Ngô Khải cũng tỏ ra châm biếm: “Đúng vậy, hôm nay tôi đã kiểm tra số liệu doanh thu của Hoa Ảnh, dù được chiếu với tỷ suất cao như vậy, nhưng số người đến xem thực sự rất thảm hại, gần như không có ai đi xem cả!”

“Nói thật thì tôi cũng không hiểu nổi, những bộ phim không mấy được chú ý này nếu có nổi lên thì doanh thu cũng chẳng bằng một phần mười của loại phim thị trường. Vậy tại sao cô ta còn cố tình sắp xếp như thế? Haizzz, thật đúng là lãng phí tài nguyên...”

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Phương Gia Duyệt được mô tả như một nhân vật quyền lực trong ngành điện ảnh nhưng cũng gây tranh cãi với những quyết định của mình. Hắn, một nhân viên, cảm thấy bị áp lực bởi cô và đang chờ đợi thất bại của bộ phim mà cô đang phát hành. Trịnh Khang Đức và Ngô Khải thảo luận về tỷ suất chiếu của các bộ phim, và sự bất thường trong quyết định của Phương Gia Duyệt càng làm nổi bật sự mâu thuẫn giữa nghệ thuật và thị trường. Cuối cùng, sự thiếu vắng khán giả dù tỷ lệ chiếu cao khiến cho mọi người phải đặt câu hỏi về giá trị thực sự của những bộ phim mà cô lựa chọn.

Tóm tắt chương trước:

Trong cuộc họp với các cổ đông, giám đốc Phương Gia Duyệt bị chất vấn về quyết định tăng tỷ suất chiếu cho bộ phim 'Người Tìm Mộng' lên 60% trong khi giảm cho bộ phim nổi bật của Trịnh Khang Đức. Cổ đông chỉ trích quyết định của cô, cho rằng nó không hợp lý và đã dẫn đến thua lỗ lớn. Dù áp lực lớn từ mọi người, Phương Gia Duyệt khẳng định sẽ không thay đổi quyết định của mình và thách thức sẽ từ chức nếu sai sau mười ngày, điều này khiến không khí phòng họp thêm căng thẳng.