Ăn cơm tối xong và dỗ Tiểu Bảo ngủ, Ninh Tịch xuống lầu. Cảnh tượng dưới nhà thật hiếm khi yên tĩnh như thế. Tuy nhiên, ánh mắt của Lục Cảnh Lễ đã tiết lộ rằng anh ta là một người nhiều chuyện: "Khụ, Tiểu Tịch Tịch, thật ra nếu là chuyện riêng tư, chị không cần phải nói cũng được! Kỳ thật em chỉ quan tâm tới chị thôi. Nhìn cái tên Mạc Thần Tu đó như có thù oán với chị, lỡ có chuyện gì xảy ra thì em cũng là sếp, em có thể giúp chị!"
Ninh Tịch liếc anh ta một cái. Nói thì dễ, nhưng nếu giờ cô yêu cầu mọi người đi tắm rồi ngủ đi, không biết anh ta có khóc không!
"Có rượu không? Mở một chai đi!" Ninh Tịch nhìn Lục Cảnh Lễ nói.
"Có, có, có chứ..." Lục Cảnh Lễ lập tức gật đầu.
"Đợi đã!" Ninh Tịch ngăn lại, rồi bước tới gần Lục Đình Kiêu: "Boss đại nhân, tối nay em có thể uống một chút được không? Chỉ một chút thôi! Hơn nữa em cũng ở đây luôn, không phải lái xe về."
Lục Đình Kiêu xoa mái tóc mềm mại của cô, nhìn sâu vào mắt cô: "Em không cần phải nói gì hết."
Trái tim Ninh Tịch ấm áp, cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Em muốn trao đổi với anh rất nhiều điều, nhưng em không thể, cũng không biết làm sao để nói với anh. Em cũng không ngờ mình có thể tiến xa đến thế... Tuy nhiên, em vẫn đang nỗ lực, cố gắng vươn lên, cố gắng loại bỏ những chướng ngại trên người mình, để có thể gần anh hơn, gần hơn chút nữa..."
Lục Đình Kiêu không khỏi cảm động, anh kéo cô vào lòng: "Không sao đâu, em không cần phải làm vậy... Dù có bị thương, anh cũng không sao."
Ở một khoảng cách không xa,
Lục Cảnh Lễ: "..."
Giang Mục Dã: "..."
Lục Cảnh Lễ: "Có phải họ quên mất sự hiện diện của bọn mình rồi không?"
Giang Mục Dã: "Chúng ta vốn dĩ có tồn tại không?"
Cuối cùng, Lục Cảnh Lễ bị ngược đã phải lết vào trong nhà lấy rượu.
Anh ta tự nhận ra mình như một cái bóng đèn quá sáng nên nói: "Thật ra, nếu không tiện thì tụi em sẽ tránh đi nhé!"
Ninh Tịch nói: "Không cần đâu, chuyện của tôi Giang Mục Dã đều biết cả, anh là em ruột của Lục Đình Kiêu, không phải là người ngoài."
Điều quan trọng nhất là, nếu hôm nay không nói chuyện với anh ta, sau này cô sẽ không có cơ hội yên ổn...
Lục Cảnh Lễ nghe vậy liền ngẩn người: "Hừm! Giỏi lắm Giang Mục Dã, hóa ra chuyện gì cũng biết rõ hết cơ đấy!"
Ninh Tịch tự rót cho mình một ly rượu, cô nhấp một ngụm rồi nhìn Lục Đình Kiêu: "Em sẽ nói ngắn gọn thôi. Trước đây, đúng là Mạc Thần Tu có chút ân oán với em. Bởi vì, ba năm trước... em đã làm hắn bi thảm, nghe nói giờ hắn bị ám ảnh tâm lý đến mức không còn khả năng làm đàn ông nữa, nên mới tìm em để gây sự!"
Lục Cảnh Lễ phun rượu ra ngoài: "Anh Tịch, anh có thể chậm lại chút không, đừng vào đã gây sốc như vậy chứ!"
Dù có nghĩ ra hàng ngàn khả năng, anh cũng không thể tưởng tượng được mọi chuyện lại như thế.
Lục Đình Kiêu hít sâu một hơi: "Anh có thể hỏi một câu không, sao bạn trai nào của em cũng bi thảm quá vậy..."
"Vì họ quá tệ!" Ninh Tịch trả lời với vẻ mặt đương nhiên.
"Họ tồi tệ mà chị còn hẹn hò với họ hả?" Lục Cảnh Lễ nói, hình như đã hiểu ra điều gì.
Hồi đó, khi anh còn thăm dò về Ninh Tịch, anh cũng không hiểu rõ về cô mà chỉ biết rằng những bạn trai trước của cô đều có kết cục rất thảm hại. Ngay cả Giang Mục Dã ngông cuồng tự mãn như thế cũng lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị đá. Trước đây anh tưởng chỉ là trùng hợp, giờ ngẫm lại thấy nó có vẻ hơi bất thường.
Sau bữa tối, Ninh Tịch tiếp xúc với Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu, khẳng định mối quan hệ của mình với Mạc Thần Tu, một người có bất hòa với cô trong quá khứ. Trong khi rượu được mở ra, Ninh Tịch bày tỏ sự nỗ lực để cải thiện bản thân nhằm gần Lục Đình Kiêu hơn. Những hiểu lầm và bí mật liên quan đến các mối quan hệ trước đó của cô cũng được nhắc đến, tạo nên không khí căng thẳng và đầy cảm xúc giữa các nhân vật. Sự hiện diện của Lục Cảnh Lễ và Giang Mục Dã khiến tình huống thêm phần thú vị và hài hước.
Chương truyện xoay quanh những khoảnh khắc ấm áp trong gia đình Ninh Tịch và sự phát triển của Tiểu Bảo. Cậu bé vui vẻ hỏi mẹ về bài tập nuôi tằm, khiến Ninh Tịch nhớ lại kỷ niệm xưa. Lục Đình Kiêu trở về và trao đổi những câu chuyện giản dị với vợ. Trong khi đó, Lục Cảnh Lễ bày tỏ sự ghen tỵ nhưng cũng tạo cơ hội cho Giang Mục Dã gặp rắc rối. Cảm xúc phức tạp và sự ủng hộ vô hình từ Lục Đình Kiêu mang lại cho Ninh Tịch động lực để mở lòng và chia sẻ.