Ninh Thiên Tâm khẽ mỉm cười: "Em không nói với anh vì không muốn tự mình nghe những điều này từ chính miệng anh!"
Mạc Lăng Thiên đứng lặng, không biết nên phản ứng ra sao.
"Lăng Thiên, anh không cần phải nói gì cả. Em biết anh không thích em, và em cũng biết anh đã có người mình yêu. Em đã dự định sẽ bỏ đứa bé này đi rồi. Thực sự đây chỉ là một sự việc ngoài ý muốn, không cần phải phức tạp hóa lên như vậy. Hay là anh sợ em sẽ dùng đứa bé này để bắt ép anh phải kết hôn với em?"
"Không phải! Anh không có ý đó!"
Nếu như bây giờ Ninh Thiên Tâm nổi giận với anh, có lẽ anh còn cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng chính vì cô mềm mỏng như vậy nên càng khiến anh thấy khó xử hơn...
Mạc Lăng Thiên ôm đầu, vẻ mặt đầy thống khổ: "Nếu là người phụ nữ khác, có lẽ anh sẽ cho cô ta một ít tiền, nhưng với Thiên Tâm... anh... anh thực sự không biết phải đối mặt với em như thế nào nữa..."
Ninh Thiên Tâm mỉm cười: "Em thực sự cảm ơn vì anh không nói sẽ đưa em một khoản tiền. Lăng Thiên, anh về đi, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu."
"Anh..." Mạc Lăng Thiên muốn nói đến việc anh sẽ đưa cô đi phẫu thuật, nhưng không biết nên diễn đạt như thế nào. Nói ra như vậy thì cũng như đang thừa nhận rằng anh không yên tâm về cô, muốn tận mắt chứng kiến việc cô phải bỏ đứa bé, mặc dù điều đó chính là một việc tàn nhẫn.
"Đi đi, em sẽ chuyển sang bệnh viện khác..." Ninh Thiên Tâm thở dài.
Cuối cùng, Mạc Lăng Thiên vẫn phải đứng dậy, lặng lẽ rời đi.
Hầu như ngay khi Mạc Lăng Thiên bước ra ngoài, nước mắt Ninh Thiên Tâm đã tuôn rơi.
Thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì, Ninh Tịch mới bước ra.
Vừa ra, cô đã thấy Ninh Thiên Tâm đứng im, nước mắt rơi lã chã, lòng cô đau như cắt, suýt nữa đã cầm lấy dao chạy ra ngoài...
Không cần phải nghĩ cũng biết cuộc trò chuyện của hai người đã kết thúc như thế nào.
"Chị Thiên Tâm, chị thật sự buông tha anh ta sao?"
"Tiểu Tịch, đừng nói nữa, chị đã quyết rồi... Chị chỉ muốn yên tĩnh một mình..."
Ninh Tịch không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm lấy chị một cái rồi rời đi, để chị ấy tiếp tục ở lại một mình.
Nếu là những người xấu trước đây, Ninh Tịch có cả trăm cách để đối phó, nhưng tình hình hiện tại rõ ràng là chị Thiên Tâm đã yêu người này một cách sâu sắc, ngay cả chuyện khó khăn như thế này cũng không muốn làm anh ta khó xử.
Chuyện tình cảm, người ngoài như cô không thể xen vào.
Huống hồ, cô còn đang lo cho chính mình còn chưa xong.
Sau khi rời khỏi chỗ Ninh Thiên Tâm, Ninh Tịch quay trở về Đào Hoa Ổ.
Cô ngồi ngẩn người từ trưa cho đến khi mặt trời sắp lặn...
Cô không nhớ đã bao lâu rồi mình không có cảm giác như thế này, những thứ mà cô đã cố tình chôn sâu trong quên lãng giờ như con thú hoang đang thức dậy, muốn phá vỡ lớp lồng để thoát ra, như một ngọn núi lớn đang đè lên người cô, khiến cô không thể thở nổi...
Bên ngoài trời dần tối sầm, Ninh Tịch trở mình, bò dậy, vào phòng thay đồ nam và dùng giọng điệu rất thoải mái, không chút bất thường nào để gọi điện cho Đường Lãng: "Nhị sư huynh! Đi chơi không nào!"
"Xì, không đi! Có đi cũng không đi với muội! Từ khi muội bắt đầu yêu đương, ra ngoài với muội chẳng còn vui vẻ gì cả!" Giọng Đường Lãng bên đầu dây bên kia nghe đầy châm chọc.
"Đi đi mà ~ Đợi huynh đó ~"
...
Tại quán bar số 8.
Vì Ninh Tịch làm nũng đến cùng, Đường Lãng cuối cùng cũng đến.
Nhưng lần này, chưa được bao lâu, Đường Lãng đã hối hận.
Không phải vì Ninh Tịch ngồi im không nói gì giống như trước, mà là vì...
Con mẹ nó, cô nhóc này chơi quá đà rồi!!!
Trong cuộc đối thoại đầy cảm xúc, Ninh Thiên Tâm thổ lộ với Mạc Lăng Thiên về quyết định khó khăn của mình liên quan đến thai nhi. Mạc Lăng Thiên bối rối không biết phải phản ứng thế nào, trong khi Ninh Tịch chứng kiến cảnh tượng đau lòng và hiểu rằng chị mình đã yêu nặng nề. Cuộc trò chuyện kết thúc, để lại nỗi buồn cho cả hai chị em. Ninh Tịch quay về và cố gắng tìm niềm vui nhưng vẫn cảm thấy nặng nề trong lòng trước tình huống của chị gái.
Trong một tình huống căng thẳng, Ninh Thiên Tâm vội vã lao vào cuộc ẩu đả giữa Ninh Tịch và Mạc Lăng Thiên để ngăn cản, nhưng điều này khiến cô bị thương. Ninh Tịch lo lắng cho em gái mình và bảo vệ cô khỏi Mạc Lăng Thiên, trong khi chàng trai cũng cảm thấy hoang mang sau khi phát hiện ra mối quan hệ giữa họ. Mạc Lăng Thiên cuối cùng nhận lỗi về phần mình nhưng tỉnh táo thừa nhận rằng anh không muốn có đứa trẻ. Cuộc hội thoại phản ánh những tâm tư sâu sắc và quyết định khó khăn mà họ phải đối mặt.