Thấy Đường Lãng tức giận đến mức sắp nổ phổi, Ninh Tịch ngoáy nhẹ tai, ánh mắt lờ đờ gật gù: "Ừ ừ, được rồi..."

"Đi thôi! Cô còn đứng đó nhìn cái gì?" Đường Lãng thấy Ninh Tịch vẫn không chịu đi, liền nhìn theo ánh mắt cô và thấy một đám đàn ông đang đua xe máy, vây quanh một cô gái xinh đẹp.

"Người đẹp, đi hóng gió với anh nhé!"

"Tôi... tôi không đi! Bạn tôi đang chờ tôi..."

"Đệt! Lại là cái thằng ca sĩ gì đó à? Đi với anh, tối nay đảm bảo sẽ khiến em thích mê luôn..."

"A! Buông tay! Đừng có đụng vào tôi..."

...

"Ôi trời ơi, cô làm ơn bình tĩnh lại đi, để tôi gọi bảo vệ quán bar tới xử lý! Cô đừng tạo rắc rối nữa được không? Riêng việc đưa được cô ra ngoài đã khó khăn lắm rồi! Còn không đi nữa thì phóng viên sẽ đuổi đến nơi đấy!" Đường Lãng thật sự cảm thấy mệt mỏi lắm rồi.

Ninh Tịch: "Ba... hai..."

"Hả? Ba hai cái gì, cô nói linh tinh gì đấy?" Đường Lãng không hiểu cô đang nói gì.

"Một!" Ninh Tịch vừa dứt lời "một", liền xông thẳng tới chỗ đám người đang lái xe máy gần đó, đạp một gã bị ngã xuống, rồi nhảy lên xe và phóng đi mất.

Đường Lãng: "..."

Mẹ nó, "Ba hai một" quả thực là đếm ngược để anh chuẩn bị đây mà!

Thật sự cảm ơn cô nhiều lắm nhé!

Gã bị Ninh Tịch đạp ngã không hề hay biết rằng đang tán gái thì bỗng nhiên bị mất xe, nên nổi điên lên: "Đợi đã! Thằng nhóc kia từ đâu chui ra vậy? Dám cướp xe của ông!"

"Chúng mày đuổi theo!"

"Đuổi theo!"

...

Ninh Tịch quả thực biết cách gây chuyện, cướp ngay xe của một nhóm mười mấy gã, ai nhìn cũng có vẻ hung dữ. Chúng khi nhìn xe của mình đều biết là loại hiếm, hùng hổ phóng đi đuổi theo Ninh Tịch.

Đường Lãng hết cách, đành phải chạy theo dọn dẹp đằng sau. Anh nhanh chóng cướp xe của một tên trong số đó và cũng tăng tốc đuổi theo cô gái đang trong cơn điên.

Ai bảo anh lại phải nhận lương làm vệ sĩ cho người khác chứ!

Công việc này đúng là không dành cho người bình thường!

Đám người nhanh chóng không thấy đâu nữa, chỉ còn lại cô gái bị vây nãy giờ vẫn đứng ngây ra như phỗng...

Ơ, có phải cô bị hoa mắt không? Sao lại thấy giống anh Tịch thế nhỉ?

...

Đường Lãng dựa vào trực giác sắc bén, biết rằng nếu chỉ dựa vào mình thì không thể nào xử lý được Ninh Tịch. Anh vừa lái xe bám theo cô ngày càng nhanh hơn, vừa gọi điện cho Lục Đình Kiêu: "Alo! Ông chủ, Ninh Tịch nhà anh phát điên rồi, con nhóc này giờ như con chó hoang thoát khỏi xích đấy! Nếu không trói lại tôi thật sự không thể chịu nổi nữa đâu!!!"

"Ở đâu?" Đầu bên kia, Lục Đình Kiêu không nói nhiều, giọng lạnh lùng hỏi ngay.

"Ở... tôi chỉ biết mình đang ở đây thôi, nhưng không biết giây tiếp theo sẽ ở đâu! Chúng tôi đang trên đường cao tốc! Vị trí là từ vịnh Phi Long tới cốc Tử Vong... Không nói nữa, tôi sắp mất dấu rồi! Đi nhanh lên nhé!" Đường Lãng vội vã cúp máy, tức tốc đuổi theo vết bóng nhỏ bé dần của Ninh Tịch.

Khi Đường Lãng đuổi kịp Ninh Tịch và đám người kia, mười mấy tên côn đồ đã bị Ninh Tịch đánh cho quỳ rạp xuống đất hết cả.

Cô không chỉ đánh, mà còn không cho họ đi nữa...

Ninh Tịch ngồi xổm xuống trước mặt vài tên đó: "Tôi có một câu hỏi cho các người, ai trả lời đúng thì có thể đi..."

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Ninh Tịch khiến Đường Lãng tức giận khi cướp xe của đám đàn ông đang đua xe để chạy trốn, bất chấp sự can ngăn của anh. Mặc cho những lời khuyên và sự lo lắng của Đường Lãng, Ninh Tịch không chỉ gây rối, mà còn khiến anh phải chạy theo để dọn dẹp hậu quả. Khi đuổi theo cô, Đường Lãng gọi điện cho Lục Đình Kiêu cầu cứu, trong khi Ninh Tịch tỏ ra không hề sợ hãi trước đám côn đồ hung hãn, thậm chí còn đánh bại họ. Tình huống trở nên căng thẳng và kịch tính khi cô bắt đầu đặt câu hỏi cho những tên côn đồ.

Tóm tắt chương trước:

Trong một quán bar náo nhiệt, Ninh Tịch nổi loạn bằng cách uống rượu say sưa và cướp mic hát trên sân khấu. Hành động bất ngờ của cô đã thu hút sự chú ý của đám đông, khiến không khí trở nên cuồng nhiệt. Đường Lãng, nhìn thấy tình hình hỗn loạn, không khỏi hoang mang về lý do của Ninh Tịch. Khi mọi thứ trở nên căng thẳng, Đường Lãng quyết định can thiệp và kéo Ninh Tịch ra khỏi quán bar, tức giận với hành động điên cuồng của cô.