Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc âu phục đen với khuôn mặt lạnh lùng bước xuống, tiến thẳng về phía đám hỗn loạn không xa. Khóe mắt Đường Lãng liếc thấy Lục Đình Kiêu, vui mừng đến suýt rơi lệ: "Ôi giời ơi! Sếp của tôi ơi, cuối cùng anh cũng đến rồi..."
Ninh Tịch cũng nhanh chóng nhận ra Lục Đình Kiêu. Động tác chuẩn bị đánh một tên côn đồ nào đó của cô bỗng dừng lại, cô ngẩn người nhìn về phía anh. Những bước chân trầm ổn, quen thuộc vang lên, người đàn ông ngược sáng đang từng bước tiến lại gần cô...
Thời gian như ngưng lại, Ninh Tịch đứng yên lặng, ngẩn ngơ nhìn bóng hình đang tới gần, cho đến khi anh dừng lại trước mặt cô, hai người đối diện nhau. Cô chằm chằm nhìn vào gương mặt của Lục Đình Kiêu, rồi tựa đầu vào ngực anh và cọ cọ khiến tóc giả của mình rơi xuống, lộ ra mái tóc dài đen nhánh.
Ngay lập tức, Lục Đình Kiêu cảm nhận một âm thanh như tiếng muỗi kêu trong lòng: "Đau..." Anh lập tức biến sắc: "Em bị thương ở đâu?"
Ninh Tịch đáng thương đưa một ngón tay run rẩy lên, trên đó có một vết máu lớn bằng đầu mũi kim: "Tay đau..." Những tên côn đồ đang nằm bên cạnh với mặt sưng phù không dám tin vào tai mình: "…”
Đại ca... không! Chị Hai! Chị đừng đùa bọn em chứ? Lục Đình Kiêu nhíu mày cầm lấy ngón tay của cô: "Lên xe, anh sẽ băng bó cho em."
Băng bó cái gì chứ! Vết thương nhỏ như đầu mũi kim thế kia, thêm vào đó vết máu đó cũng chẳng phải của cô mà là của bọn tôi! Quay lại nhìn chúng tôi một chút đi, xem chúng tôi bị cô ta đánh cho trông như thế nào...
Nhưng có lẽ điều khiến bọn họ cảm thấy thảm hại hơn là tên đại ma đầu đó lại là một cô gái, mà bọn họ, đông như vậy, lại bị một cô gái đánh cho thành đầu heo...
Ninh Tịch vẫn đứng im, xụt xịt mũi rồi giơ hai tay lên: "Chân đau." Lục Đình Kiêu lập tức cúi người, cẩn thận bế cô lên, sau đó nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe như thể cô là một công chúa.
Đường Lãng bị bỏ quên đứng ở phía sau: "Ê... này này này... Lục... Sếp ơi... có phải hơi không ổn không? Tôi kêu anh đến là để dạy dỗ cô nhóc này! Có ai dạy dỗ như vậy không hả? Ah?" Câu trả lời là một tiếng "Ầm" vang dội phát ra khi cửa xe bị đóng sầm lại.
Tiếp theo, ghế lái xe được mở ra, Trình Phong bước xuống và đi thẳng tới chỗ đám côn đồ. Anh ta nhanh chóng rút ra một tờ chi phiếu: "Biết nên làm thế nào rồi chứ?" Tên đầu trọc cầm đầu vừa nhìn thấy chi phiếu thì lóe mắt: "Mẹ nó! Một trăm vạn!"
Có một trăm vạn thì trận đòn này cũng sẽ "ngon" lắm đấy! "Vâng vâng! Ngài cứ yên tâm nhé!" Tên đầu trọc liên tục gật đầu phụ họa.
Không lâu sau, một vài chiếc xe cảnh sát cũng ập đến. Bọn côn đồ đã cầm tiền rồi thì tất nhiên không dám nhắc đến Ninh Tịch nửa lời, chỉ khai là do bọn họ tụ tập đánh nhau thôi... Đường Lãng đứng một bên quan sát: "…”
Ôi, không thể tin nổi! Không thể nói nào cho đủ! Thật đáng thất vọng! Gây ra chuyện lớn như vậy mà không nói nửa lời lại còn vui vẻ chùi đít giúp... Thật tuyệt vời, Lục Đình Kiêu!
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao cô nhóc này lại không biết sợ hãi rồi! Đồng thời, Đường Lãng cũng nhận ra rằng khi có Lục Đình Kiêu bên cạnh, Ninh Tịch sẽ tự động "thục nữ" hơn, mà sự thay đổi này là do cô tự nguyện chứ không phải bị ép buộc. Nói cách khác, khi ở bên Lục Đình Kiêu, cô luôn trở về với chính bản thân mình.
Đường Lãng nhìn về khoảng không mờ mịt, lắc đầu thầm than: "Về điểm này thì Vân Thâm à... anh thua rồi... thua mà không oan chút nào!"
Trong một tình huống hỗn loạn, Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu bất ngờ gặp nhau khi Lục Đình Kiêu đến để hỗ trợ Ninh Tịch. Cô bị thương nhẹ và anh ngay lập tức thể hiện sự quan tâm, cẩn thận bế cô lên xe. Trong khi đó, Đường Lãng cảm thấy bối rối khi kế hoạch trừng phạt Ninh Tịch lại không diễn ra như dự định. Trình Phong xuất hiện xử lý tình huống với sự xuất hiện của cảnh sát, khiến các côn đồ không dám khai ra. Mối quan hệ giữa Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu càng thêm gắn bó qua sự kiện này.