Lục Đình Kiêu khẽ nhướn mày nhìn Lục Cảnh Lễ. Ánh mắt của anh đầy vẻ quái dị khiến Lục Cảnh Lễ không thể hiểu nổi. "Anh... Sao... làm sao thế?" Anh hỏi, vẻ lúng túng.

Đầu ngón tay Lục Đình Kiêu chỉ vào số ngày và số phòng trên tài liệu, giọng nói trầm thấp vang lên: "Là anh."

Lục Cảnh Lễ gãi đầu, ngơ ngác: "Hở? Cái gì? Cái gì là anh cơ?"

Lục Đình Kiêu chậm rãi đọc lại số ngày và số phòng: "Tối đó, người trong phòng này, là anh."

Ngay khi vừa dứt lời, Lục Cảnh Lễ đứng sững lại, dường như không hiểu rõ câu nói của Lục Đình Kiêu. Phải mất một lúc sau, anh mới bừng tỉnh và truy hỏi: "Anh... Anh... Anh nói cái gì? Người trong phòng này... là... là anh á?"

"Tài liệu ghi chép tối đó, cũng là anh tự xóa." Lục Đình Kiêu tiếp tục.

Căn phòng rơi vào im lặng.

Sau một hồi ngơ ngác, Lục Cảnh Lễ lao tới, chụp lấy tờ tài liệu trên bàn của Lục Đình Kiêu, nhìn lại số phòng và số ngày. Đôi mắt anh dần trợn trắng, rồi đột nhiên như bị sét đánh: "Đệt!!! Đùa nhau hả?"

Sao... lại không nghĩ tới chứ...

"Đây... đây không phải là ngày em hạ thuốc anh vào năm năm trước sao!!!"

Mẹ kiếp, mình bị váng đầu à? Sao không nghĩ đến chuyện này ngay từ đầu!

Nhưng không thể trách anh được, chuyện đã qua lâu như vậy, lại đang mải điều tra chuyện của Tiểu Tịch, nên sao có thể nghĩ đến điều này. Lúc trước, anh chỉ chú ý đến số phòng, chẳng hề để ý đến ngày tháng. Năm năm trước, Thấm Viên là nơi họ thường tới, mỗi lần đi cũng không vào phòng nào cố định, nên chẳng có ấn tượng gì về số phòng này cả.

Mãi đến lúc này nghe anh trai nói như vậy, anh mới sáng tỏ!

Thảo nào... Thảo nào anh cố gắng thế nào cũng không điều tra ra nổi.

Anh trai đã tự tay xóa dấu vết, thì anh có thể tra ra sao? Không ai có khả năng tìm ra được hết!

Lục Cảnh Lễ liên tục xem lại tài liệu, dường như muốn tìm ra một lỗi sai nào đó, vẻ mặt như sắp phát điên: "Hóa ra năm năm trước, anh và Tiểu Tịch ở cùng một thời gian... cùng một địa điểm... sao lại có chuyện trùng hợp kỳ lạ như thế này! Anh có nhớ nhầm không thế?"

Ánh mắt lạnh lẽo như băng của Lục Đình Kiêu chiếu tới: "Em nghĩ anh có thể nhớ nhầm sao?"

Lục Cảnh Lễ bị ánh mắt rét lạnh làm cho chùn lại, lập tức lắc đầu như trống bỏi. Không đâu! Tuyệt đối không thể!

Lục Cảnh Lễ gần như sụp đổ, ôm đầu: "Rốt cuộc là chuyện gì thế này! Em sắp phát điên mất rồi! Sao Tiểu Tịch lại vào phòng anh được chứ! Cái tên cầm thú kia..."

Nói đến hai chữ cầm thú, Lục Cảnh Lễ đột nhiên kêu thành tiếng: "Không đúng, không đúng, nhất định là em nghĩ sai ở đâu rồi!"

Má ơi! Ai đến nói cho anh ta biết là anh ta đang nằm mơ đi!

Chuyện này quả thật quá kinh hãi rồi...

Nhưng mà, việc kinh hãi hơn còn nằm phía sau.

Lục Đình Kiêu lật một trang tài liệu khác ra, giọng nói trở nên vô cùng thấp: "Ninh Tịch gặp tai nạn xe sinh non vào ngày 18 tháng 8?"

Lục Cảnh Lễ lập tức gật đầu, không hiểu sao bỗng nhiên anh Hai lại quan tâm đến chuyện này: "Đúng, chuyện này tuyệt đối chắc chắn."

Lục Đình Kiêu day day trán, vẻ mặt như bão giật cấp mười hai trên biển: "Tiểu Bảo cũng đến nhà họ Lục vào ngày đó đúng không?"

Tóm tắt chương này:

Trong cuộc trò chuyện căng thẳng, Lục Đình Kiêu tiết lộ một thông tin đáng sợ về quá khứ của họ liên quan đến một sự kiện quan trọng cách đây năm năm. Lục Cảnh Lễ bất giác nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ những dấu hiệu quan trọng và đang đối diện với một bí mật chấn động. Tình huống trở nên nghiêm trọng hơn khi Lục Đình Kiêu nhắc đến một tai nạn xe liên quan đến Ninh Tịch, khiến Cảnh Lễ không thể ngừng lo lắng và bối rối về những hiểu lầm có thể xảy ra trong quá khứ của cả hai. Những bí mật dần dần được hé lộ, gây ra cảm giác hồi hộp cho người đọc.

Tóm tắt chương trước:

Tối hôm đó, Ninh Tịch lầm vào căn phòng 718 thay vì phòng 713 như đã hẹn với Tô Diễn. Trong khi Lục Cảnh Lễ cố gắng điều tra kẻ đã xâm hại Ninh Tịch, dữ liệu về những người ở phòng 718 đã bị xóa sạch. Sau bảy ngày không có kết quả, anh cảm thấy thất vọng khi báo cáo với Lục Đình Kiêu. Mặc dù đã khoanh vùng đối tượng, nhưng thủ phạm vẫn không thể xác định do hệ thống bảo mật quá nghiêm ngặt tại Thấm Viên.