Cách đó không xa, Trang Vinh Quang thấy Lục Đình Kiêu và phiên bản mini của anh ta, không khỏi mất hứng mà bĩu môi: "Chị Tịch, ánh mắt của chị sao vậy? Nhiều đàn ông như thế, sao cứ phải chú trọng đến Lục Đình Kiêu chứ!"

Ninh Tịch nhướng mày đáp: "Bởi vì anh ấy đẹp trai!"

Trang Vinh Quang bất ngờ, nhìn khuôn mặt điển trai không tì vết của Lục Đình Kiêu mà không thể phản biện, vì thế bèn nói: "Sao chị có suy nghĩ nông cạn thế? Con của anh ta cũng đã lớn rồi đấy!"

Ninh Tịch cười, nói: "Xin lỗi nhé, chị thích nhất là con của anh ấy đó!"

Trang Vinh Quang: "..."

Một cậu nhóc nhỏ nhắn, trắng trẻo và mềm mại, có gì đặc biệt đâu mà để chị thích chứ?

"Chị Tịch, em nghĩ chị sẽ hợp với một anh lính oai hùng hơn. Khi nào em nhập ngũ, em sẽ để mắt tìm cho chị một người còn đẹp trai hơn cả Lục Đình Kiêu, rồi sinh cho chị một đứa con có khí chất bá đạo như chị, chẳng phải sẽ tốt hơn sao..."

Hình tượng mạnh mẽ và phóng khoáng của Ninh Tịch trong lòng Trang Vinh Quang đã ăn sâu vào tâm trí cậu, người con gái dũng cảm, thông minh, kiên định, chính trực như một nữ thần, sao có thể bị giam mình trong một gia đình hào môn như một chú chim hoàng yến được!

Đúng là khiến người ta đau lòng.

Lúc này, trong mắt Ninh Tịch chỉ có con trai bảo bối của mình, cô không có thời gian để bận tâm đến cậu nhóc Trang Vinh Quang. Cô vui vẻ bước tới trước mặt cậu nhóc.

Đến gần, cô thấy đôi mắt của cậu nhóc đang sáng rực lên nhìn vào khẩu súng trong tay Trang Vinh Quang. Ninh Tịch cúi xuống, cười hỏi: "Bảo bối, con muốn chơi không?"

Cậu nhóc lập tức mở to đôi mắt đen láy: "Có được không ạ?"

Ninh Tịch khẳng định: "Đương nhiên là được rồi!"

Khi nghe Ninh Tịch đồng ý cho Tiểu Bảo chơi súng, cả Lục Đình Kiêu lẫn Trang Liêu Nguyên và Trang Tông Nhân đều không thấy có vấn đề gì. Họ còn cảm thấy đó là chuyện bình thường.

Gia đình họ Trang có truyền thống quân nhân lâu đời. Trang Tông Nhân lớn lên trong những chiến trường, khi Trang Vinh Quang còn đang tập đi, Trang Liêu Nguyên đã cho cậu súng làm đồ chơi, và từ 3 đến 5 tuổi, Trang Liêu Nguyên thường đưa cậu đến các sân bắn để tập luyện.

Trang Vinh Quang có năng khiếu bẩm sinh và từ nhỏ đã rất thích súng ống. Chỉ tiếc rằng thời điểm chính trị hỗn loạn, gia đình họ Trang bị cuốn vào cuộc chiến mà quên mất việc dạy dỗ Trang Vinh Quang, bỏ lỡ giai đoạn phát triển quan trọng nhất của cậu. Đến khi họ muốn giáo dục lại, thì đã dùng phương pháp quá mạnh tay, suýt chút nữa đã làm tổn thương một mầm non triển vọng...

Nhìn thấy Ninh Tịch âu yếm cậu nhóc, Trang Vinh Quang bĩu môi chế nhạo: "Chị Tịch, chị cẩn thận không lại làm thương cái cánh tay nhỏ bé của nó! Không phải ai cũng có thể bắn được 10 điểm như em đâu khi còn nhỏ!"

"Nếu Tiểu Bảo bắn được 10 điểm thì sao?"

Một giọng nói non nớt vang lên, nhưng lại khiến người khác cảm thấy lạnh lạnh.

Trang Vinh Quang lập tức nhìn về phía cậu nhóc, biểu cảm đầy buồn cười: "Ha! Khẩu khí không nhỏ nhỉ! Nhóc đã từng động vào súng chưa?"

Tiểu Bảo: "Chưa từng."

"Chưa từng mà dám phát ngôn như vậy à! Nếu nhóc bắn được 10 điểm thì chú sẽ gọi nhóc là ba luôn!"

Chưa hết câu, Trang Liêu Nguyên đã trợn mắt nhìn con trai mình.

Trang Vinh Quang sờ mũi, ho nhẹ: "Khụ khụ... Ý cũng chính là như vậy! Nếu nhóc bắn được 10 điểm, muốn chú làm gì cũng được!"

Tiểu Bảo mặt nghiêm nghị nhìn Trang Vinh Quang, không chút biến đổi biểu cảm: "Nếu như Tiểu Bảo bắn được 10 điểm, chú không được châm ngòi ly gián trước mặt mẹ của Tiểu Bảo nữa!"

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Ninh Tịch thể hiện tình yêu dành cho con trai Tiểu Bảo, khi đồng ý cho cậu bé chơi súng. Trang Vinh Quang, mặc dù bĩu môi chế giễu, vẫn không thể phủ nhận sự hấp dẫn của Lục Đình Kiêu. Những tranh luận vui vẻ giữa các nhân vật thể hiện sự mạnh mẽ của Ninh Tịch và niềm yêu thích súng của Tiểu Bảo. Cuộc trò chuyện càng trở nên thú vị khi Tiểu Bảo tự tin khẳng định khả năng của mình với súng, bất chấp việc cậu chưa từng chơi trước đó.

Tóm tắt chương trước:

Trong lúc trải nghiệm vui vẻ bên hồ câu cá, Trang Liêu Nguyên và Trang Vinh Quang gặp Ninh Tịch đang hào hứng thi bắn súng. Trang Vinh Quang tự hào khoe đạt điểm cao nhờ sự hướng dẫn của Ninh Tịch. Khi cậu bé Tiểu Bảo gọi Ninh Tịch là mẹ và chạy tới, sự xuất hiện của Lục Đình Kiêu khiến mọi người bất ngờ. Trang Liêu Nguyên và Trang Tông Nhân quan tâm tới mối quan hệ giữa Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu, trong khi sự dễ thương của Tiểu Bảo làm họ cảm động. Cuộc gặp gỡ trở nên ấm áp hơn khi mọi người thể hiện tình cảm qua những cái ôm và lời chào.