"Bảo bối, con nhớ rõ chưa?"

"Mẹ, Tiểu Bảo nhớ rõ rồi ạ." Tiểu Bảo ngây thơ gật đầu.

"Được, vậy chúng ta thử một chút nào! Hít thở thật sâu, ba điểm trên một đường thẳng..." Ninh Tịch đứng ở bên cạnh chỉ dẫn.

Tiểu Bảo nắm chặt súng trong tay, hướng họng súng lên, vì dáng người hơi nhỏ bé nên góc bắn hơi chếch lên trên, nhắm vào mục tiêu phía trước.

Ba người là Trang Liêu Nguyên, Trang Tông Nhân và Lục Đình Kiêu đang trò chuyện gần đó nhìn thấy cảnh tượng này cũng lập tức tập trung vào cậu bé.

Khi thấy cách cầm súng của Tiểu Bảo, đôi mắt của Trang Liêu Nguyên và Trang Tông Nhân không khỏi sáng lên.

Trang Tông Nhân ngạc nhiên nói: "Đứa bé này... không ngờ cổ tay cũng không tệ..."

Trang Liêu Nguyên cũng gật đầu: "Dáng đứng cũng rất vững vàng."

Nói xong, anh ta liếc nhìn Lục Đình Kiêu, có vẻ như cậu bé này đã trải qua huấn luyện, may mà không bị gia đình họ Lục dạy thành một "con mọt sách".

Hiện giờ, thể chất của Tiểu Bảo đã tiến bộ vượt bậc, đã sớm bỏ xa bạn bè đồng trang lứa, vì vậy việc cầm súng và nổ súng cũng không phải là điều khó khăn đối với cậu.

Trang Vinh Quang, đứng bên cạnh, thấy Tiểu Bảo ngắm bia chuẩn xác cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn không quên "hà hà" bắt bẻ: "Chỉ có cái dáng thôi thì có ích gì!"

Chưa dứt lời, một phát súng vang lên "đoàng", Tiểu Bảo đã bắn phát đầu tiên.

Tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía bia ngắm.

Sau một lúc, bảng điểm hiện lên: 0 điểm.

Không khí trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Sau đó, Trang Vinh Quang ôm bụng cười ngặt nghẽo: "Ha ha ha ha ha ha... 0 điểm! Còn chẳng bắn trúng bia! Cho dù chú có bịt mắt cũng không thể nào không bắn trúng bia được! Ha ha ha ha... Thế mà còn nói khoác là bắn được 10 điểm, thật là chọc cười chết tôi rồi..."

Ninh Tịch tức giận nhìn Trang Vinh Quang: "Đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo động vào súng, làm sao mà bắn ngay được 10 điểm chứ! Việc nổ súng đã là một điều ngoạn mục rồi!"

Thực ra, Ninh Tịch nói cũng không sai, đúng là như vậy, bình thường mấy đứa trẻ khác còn chẳng dám sờ súng, cho dù có dám cũng không thể khống chế được, đâu có đứa nào dám nổ súng ngay từ lần đầu cầm súng.

"Tuổi nhỏ mà đạt được như thế là giỏi rồi!" Trang Liêu Nguyên và Trang Tông Nhân cùng lên tiếng.

"Ai bảo vừa rồi nó nói khoác chứ..." Trang Vinh Quang tiếp tục "hà hà".

Phát đầu tiên bắn không trúng, lại bị Trang Vinh Quang chế giễu, nhưng vẻ mặt của Tiểu Bảo vẫn không hề thay đổi, trái lại ánh sáng trong mắt còn sáng hơn.

Ninh Tịch chưa từng thấy cậu bé vui mừng như thế bao giờ, vì vậy tâm trạng của cô cũng vui lây, cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: "Bảo bối, chơi vui không?"

Đôi mắt bánh bao nhỏ sáng lấp lánh, cậu bé hăng hái gật đầu.

"Vậy chúng ta tiếp tục chơi ha! Chúng ta không cần để ý đến cái tên quái dị đó!" Ninh Tịch nói xong lại nhìn Trang Vinh Quang một cái.

Thế là bánh bao nhỏ lại giơ súng lên lần nữa.

"Đoàng", 3 điểm.

"Không tồi không tồi! Trúng bia rồi! Tiếp tục nào!" Ninh Tịch đứng bên cạnh cổ vũ.

"Đoàng", 4 điểm.

"Bảo bối giỏi quá đi! Lại tiến bộ rồi!" Khuôn mặt Ninh Tịch tràn ngập niềm vui.

Trang Vinh Quang thấy thế liền cằn nhằn: "Chị có cần phải khen khoa trương vậy không! Bắn dở thế mà còn khen! Nếu em bắn như thế, ba em đã sớm đánh chết em rồi!"

Ninh Tịch làm ngơ trước lời châm chọc của "quái dị", tiếp tục cổ vũ cho bánh bao nhỏ.

Bánh bao nhỏ lúc này đã hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui thú bắn súng.

"Đoàng", 5 điểm.

"Đoàng", 6 điểm.

"Đoàng", 7 điểm.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện mô tả một buổi tập bắn súng của Tiểu Bảo dưới sự hướng dẫn của Ninh Tịch. Mặc dù cậu bé không bắn trúng mục tiêu ngay trong lần thử đầu tiên và bị Trang Vinh Quang châm chọc, nhưng Tiểu Bảo vẫn tỏ ra vui vẻ và tiếp tục cố gắng. Dần dần, cậu bé đạt được nhiều điểm hơn, khiến Ninh Tịch hào hứng cổ vũ. Điều này thể hiện sự phấn khích và nỗ lực của trẻ nhỏ trong việc vượt qua thử thách, ngay cả khi gặp phải sự châm biếm từ bạn bè.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Trang Vinh Quang và Tiểu Bảo có một cuộc tranh cãi hài hước khi Tiểu Bảo yêu cầu Trang Vinh Quang phải công nhận mẹ mình. Dù chưa gặp nhau lâu, nhưng Tiểu Bảo tỏ ra nghiêm túc và bảo vệ mẹ mình trước lời nói của người lớn. Ninh Tịch, mẹ của Tiểu Bảo, quyết định dạy cho nhóc cách cầm súng để chơi một cách an toàn. Nổi bật trong bối cảnh này là những tương tác giữa các nhân vật, thể hiện sự bảo vệ và tình cảm gia đình giữa họ.