Cùng lúc đó, tại một căn biệt thự khác, Lục Cảnh Lễ đang trong tình trạng gần như suy nhược thần kinh vì phải giấu kín một bí mật lớn. Mới chỉ vài tiếng trôi qua, mà việc phải nhìn chăm chú vào điều này và không thể kiểm tra là một hình thức tra tấn tàn nhẫn đối với anh.

Khi không thể chịu đựng thêm nữa, Lục Cảnh Lễ tiến lại gần kết quả giám định ADN, thì bỗng nhiên Lục Đình Kiêu gọi điện tới.

"Qua đây."

Nghe thấy anh Hai gọi, Lục Cảnh Lễ lập tức bộc phát ra tốc độ lao nhanh như hồi còn đi học, phi thẳng về phía anh. Dù rằng đã được anh Hai gọi, nhưng vì buổi trưa hôm nay bị Ninh Tịch làm cho sợ hãi, Lục Cảnh Lễ vẫn lén lén lút lút quan sát xung quanh một hồi, chắc chắn không có ai rồi mới vụt vào trong nhà.

"Anh Hai! Tiểu Tịch Tịch ngủ chưa?" Lục Cảnh Lễ đứng bên cửa, thở hổn hển hỏi.

"Rồi."

"À à à..." Lục Cảnh Lễ rón rén đi theo cửa vào thư phòng. Sau đó, anh vội vàng khóa trái cửa lại, rồi mới an tâm lau mồ hôi.

Ánh mắt Lục Đình Kiêu dừng lại trên chiếc cặp màu đen mà Lục Cảnh Lễ đang cầm.

Lục Cảnh Lễ thận trọng mở khóa kéo của cặp tài liệu, rồi cẩn thận rút ra một tờ giấy và đặt lên bàn của Lục Đình Kiêu. Tờ giấy mỏng manh nhưng lại nặng như ngàn cân.

Thực sự thì đến lúc này, Lục Cảnh Lễ vẫn cảm thấy mọi việc đều không thực, bởi vì chuyện này... thật sự quá kỳ diệu!

Chờ một hồi mà không thấy Lục Đình Kiêu có ý định xem, Lục Cảnh Lễ cảm thấy lo lắng, nuốt nước bọt: "Anh Hai, có vấn đề gì sao?"

Lúc này, trên mặt Lục Đình Kiêu xuất hiện vô vàn cảm xúc, như thể thứ đang nằm trước mắt có thể quyết định sự sống chết của anh.

Thời gian trôi qua, nhưng Lục Đình Kiêu vẫn không động đến tờ kết quả, Lục Cảnh Lễ bèn thử thăm dò: "Anh Hai à, thật ra em nghĩ anh không cần quá lo lắng... cái tên cầm thú năm đó làm sao có thể là anh được nhỉ! Lần giám định này là để chứng minh sự trong sạch của anh mà! Dù anh không xem thì cũng phải để em xem chứ! Nói thật đi, cái này em đã liều mạng mà cầm về! Em xem xong mà không nói cho anh thì làm sao?"

Nhìn thấy Lục Đình Kiêu vẫn im lặng, Lục Cảnh Lễ tiến lại gần, định mò vào tờ giấy trên bàn: "Em nhìn đây... em đảm bảo sau khi xem xong, nếu anh không hỏi, em tuyệt đối sẽ không nói gì đâu..."

Nói xong, Lục Cảnh Lễ như hóa thân thành sói đói, "vèo" một cái cầm tờ kết quả lên, và một mạch đọc tới dòng cuối cùng:

"Dựa theo quy luật di truyền của gen, kết quả giám định quan hệ thân thích, phân tích 19 cặp STR cho thấy Ninh Tịch là mẹ ruột của Lục Kình Vũ, xác suất quan hệ huyết thống là 99,9999%..."

Theo kết quả phân tích ADN, Ninh Tịch chính là mẹ ruột của Lục Kình Vũ...

Nhìn vẻ mặt của Lục Cảnh Lễ sau khi xem xong, dù Lục Đình Kiêu không tự mình xem, anh cũng biết kết quả ra sao.

Ninh Tịch... thật sự là mẹ ruột của Tiểu Bảo...

"Anh Hai... anh... nhìn em làm gì... em không nói gì đâu mà..."

Nhưng trong mắt Lục Cảnh Lễ lúc này chạy dòng chữ sáng lấp lánh: A a a a a ơi trời ơi, Tiểu Tịch Tịch là mẹ ruột của Tiểu Bảo! Kẻ cầm thú hành hạ Tiểu Tịch Tịch hôm đó chính là anh trai mình...

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện này, Lục Cảnh Lễ đang chịu áp lực lớn khi phải giấu diếm một bí mật nghiêm trọng liên quan đến kết quả giám định ADN. Khi nhận được cuộc gọi từ anh Hai, Lục Cảnh Lễ nhanh chóng đến gặp và không quên nghi ngờ về mối quan hệ giữa Ninh Tịch và Lục Kình Vũ. cuốn hút trong khung cảnh sợ hãi, kết quả ADN xác nhận Ninh Tịch chính là mẹ Lục Kình Vũ và Lục Cảnh Lễ đối mặt với sự thật tàn nhẫn về gia đình mình, tạo nên một cao trào đầy kịch tính và cảm xúc.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện miêu tả cuộc gặp gỡ giữa Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu, cùng với đứa con trai Tiểu Bảo. Sau khi Lục Cảnh Lễ rời đi, Lục Đình Kiêu kéo Ninh Tịch vào phòng và giữa họ xảy ra một cuộc trò chuyện ấm áp. Tiểu Bảo, mặc dù nhút nhát, đã thể hiện tình cảm mạnh mẽ với mẹ. Ninh Tịch mang đến những món đồ chơi cho con trai, tạo nên không khí vui vẻ. Lúc sau, Lục Đình Kiêu cảm nhận được hạnh phúc và tầm quan trọng của gia đình khi nghĩ đến mối quan hệ với Ninh Tịch và Tiểu Bảo.