"Mẹ... Mẹ đang nói về ai vậy?" Tôn Lan hoài nghi hỏi.

Đường lão thái tức giận, chỉ tay vào khuôn mặt của Tôn Lan, nói: "Còn có thể là ai khác chứ! Không phải là đứa con gái ngoan mà cô sinh ra à! Nó không muốn để Tiểu Nặc đến Đế Đô gây rối mắt nó, mà trước đó còn xúi cô yêu cầu Tiểu Nặc đổi nguyện vọng nữa cơ mà?"

Tôn Lan lập tức hóa đá, dường như không ngờ tới điều này: "Chuyện này... không thể nào! Con đã giải thích với Tuyết Lạc rồi, đến lúc đó chỉ có mình Tiểu Nặc đến Đế Đô thôi, con sẽ không đi cùng mà, cũng chắc chắn không để Tiểu Nặc quấy rầy cuộc sống của nó... Khi đó nó đã đồng ý, cũng không nói gì cả mà..."

Ninh Tuyết Lạc lại dụ Tôn Lan yêu cầu Tiểu Nặc đổi nguyện vọng ư?

Ninh Tịch nghe đến đó thì nhíu mày, vốn dĩ cô đã thấy việc điền sai nguyện vọng là rất kỳ lạ, giờ nhìn lại, những gì cô suy đoán không sai, chắc chắn là do Ninh Tuyết Lạc đứng sau chuyện này.

Mặc dù cô hoài nghi ngay từ đầu nhưng vẫn không dám nói ra, nếu chính mình đề cập đến chuyện này thì lại thành ra châm ngòi cho mâu thuẫn. Nhưng với thân phận là người ngoài như Lục Đình Kiêu, Đường lão thái chắc chắn sẽ ngay lập tức nghĩ đến Ninh Tuyết Lạc.

Lúc này Đường lão thái đã hoàn toàn nổi giận: "Cô đúng là quá ngây thơ, nó nói gì thì cô tin nấy? Nhà họ Đường chúng ta không thể động chạm tới người có khả năng thay đổi nguyện vọng của Tiểu Nặc! Bây giờ nó là Đại tiểu thư nhà giàu ở Đế Đô, lại còn là Thiếu phu nhân nhà họ Tô nữa! Những chuyện bẩn thỉu như thế này thì có gì là khó với nó! Ngoài nó ra, ai có thể làm được chứ!"

"Do tôi chủ quan quá, quá chủ quan nên mới không nghĩ ra sớm... suýt chút nữa đã làm hại đến tương lai của Tiểu Nặc rồi! Sao cô bé này lại ác độc như vậy... nhà họ Đường chúng ta đã mắc phải tội lỗi gì đây..."

Đường lão thái đập chân, khóc lóc không ngừng.

Đường Thiện bị tiếng khóc của lão thái thái làm cho tỉnh rượu, hoảng hốt khuyên nhủ: "Mẹ... mẹ bình tĩnh lại chút... chuyện này không có chứng cứ... dù sao... dù sao Tiểu Nặc cũng là em ruột của nó... Con nghĩ Tuyết Lạc cũng không đến mức như vậy..."

"Hai đứa các con, đến giờ mà còn chưa hiểu ra, sớm muộn gì Tiểu Nặc cũng sẽ bị các con hại chết!" Vẻ mặt Đường lão thái đầy uất hận: "Nó là một món họa! Nó chính là tai họa của nhà họ Đường chúng ta! Nó sợ cái xuất thân nông thôn của nó bị phát hiện ra thì sẽ mất mặt, nên làm sao mà từ bỏ ý đồ đây..."

"Mẹ, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, ngày mai con sẽ gọi cho Tuyết Lạc hỏi thử một chút xem sao?"

"Hỏi cái gì mà hỏi, chẳng nhẽ nó lại còn thừa nhận chuyện tốt mà nó đã làm sao?" Đường lão thái lườm Tôn Lan, rồi ôm Đường Nặc khóc một trận, sau đó lại nhìn Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu như cứu tinh.

"Tịch này! Dù Tiểu Nặc không phải là em ruột của con, nhưng rốt cuộc hai đứa cũng là chị em đã mười tám năm. Khi Tiểu Nặc đến Đế Đô, con nhất định phải chăm sóc cho nó nhé!"

Đường Nặc nghe vậy thì hơi lúng túng: "Bà nội! Con không cần chị giúp đâu! Tự con có thể tự chăm sóc bản thân mà!"

Chưa kịp để Ninh Tịch đáp lời, Lục Đình Kiêu đã lên tiếng: "Tiểu Tịch luôn thương yêu Đường Nặc, mặc dù không phải em ruột nhưng tình cảm còn thân thiết hơn cả em ruột. Từ lúc chúng con bắt đầu qua lại đến giờ, cô ấy chưa từng nhờ con việc gì, đây là lần đầu tiên cô ấy mở miệng nhờ con giúp, cũng là vì Đường Nặc. Sau khi Đường Nặc đến Đế Đô, chắc chắn chúng con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy mà không cần bà phải nhắc nhở."

Nói tới đây, Lục Đình Kiêu tiếp tục: "Nhưng bà cũng biết đó, Tiểu Tịch chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bé, còn cháu chỉ là một người có chút tiền. May mà lần này có quen biết một người bạn làm trong ngành giáo dục, nhờ vậy mới giúp được. Vì thế, nếu như kẻ thù có quyền thế của nhà mình vẫn không cam lòng, và sau này còn muốn làm gì với Đường Nặc thì e là cả chúng cháu cũng sẽ bất lực."

Tóm tắt chương này:

Chương truyện này xoay quanh mâu thuẫn giữa mẹ của Tiểu Nặc và Tôn Lan, khi Đường lão thái nghi ngờ Ninh Tuyết Lạc có âm mưu thay đổi nguyện vọng học tập của Tiểu Nặc để gây rối cho gia đình. Tôn Lan khẳng định mình không tham gia vào sự việc này nhưng vẫn bối rối. Lục Đình Kiêu đứng ra bảo vệ Ninh Tịch và cam kết sẽ chăm sóc cho Tiểu Nặc, mặc dù có nhiều khó khăn phía trước. Sự căng thẳng giữa các nhân vật gợi lên những vấn đề về lòng tin và sự cạnh tranh trong gia đình.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, gia đình Đường nồng nhiệt chào đón Lục Đình Kiêu, người lần đầu đến chơi. Đường Nặc giới thiệu anh như 'anh rể', khiến không khí thêm phần vui vẻ. Tuy nhiên, trong bữa ăn, câu chuyện chuyển sang vấn đề nghiêm trọng về nguyện vọng đại học của Đường Nặc bị sai lệch. Lục Đình Kiêu phân tích tình huống và gợi ý có khả năng họ đã bị ai đó can thiệp. Đường lão thái sau đó bỗng dưng chỉ trích một cô gái, thể hiện sự lo lắng và tức giận trước tình hình hiện tại.