"Cho tôi dùng máu của mình!" Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên.
Ninh Tịch ngạc nhiên quay lại nhìn người đàn ông phía sau: "Đình Kiêu…"
"Vậy thì mau vào đi!" Y tá vội vàng thúc giục.
Vì tình hình khẩn cấp, Lục Đình Kiêu không kịp nói thêm gì với Ninh Tịch, chỉ nhẹ nhàng ôm cô một cái để an ủi: "Đừng lo lắng quá, không có chuyện gì đâu."
Nói xong, anh lập tức theo y tá vào phòng cấp cứu.
Đường Dạ đứng nhìn bóng lưng Lục Đình Kiêu, ánh mắt ẩn sau cặp kính bỗng lóe lên một tia sáng.
"Thật vậy sao! Thật trùng hợp! Cậu tôi cũng có nhóm máu giống như gấu trúc…" Giang Mục Dã ngạc nhiên lẩm bẩm, anh cảm thấy lạ vì sao đến giờ mình mới biết điều này.
Ninh Tịch cũng chỉ mới biết, chân mày cô càng nhíu chặt hơn, chăm chú nhìn về cửa phòng cấp cứu. Cô không ngờ rằng Lục Đình Kiêu lại đột nhiên xuất hiện, lại còn trùng hợp có cùng nhóm máu với Vân Thâm.
Cả Vân Thâm và Lục Đình Kiêu đồng thời vào phòng cấp cứu, Ninh Tịch ngồi thừ người trên băng ghế bên ngoài, Giang Mục Dã đứng bên cạnh cô, còn Đường Dạ thì gọi điện ở cuối hành lang, bầu không khí trở nên ngày càng nặng nề.
Thời gian trôi chậm chạp, vô cùng khó khăn…
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra một lần nữa.
Ninh Tịch lập tức đứng dậy tiến về phía bác sĩ và hỏi: "Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?"
Bác sĩ đầy mồ hôi, mệt mỏi trả lời: "Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm rồi."
Lúc này, Annie cũng đi ra, khuôn mặt cô lấm tấm mồ hôi, quần áo còn dính vài vết máu: "Anh Tịch đừng lo, may mà có ngài Lục giúp đỡ, anh Thâm đã không sao rồi!"
Ngay khi đó, hai cô y tá đẩy Vân Thâm ra khỏi phòng cấp cứu về phía phòng bệnh.
Nhìn thấy Vân Thâm không sao, các dây thần kinh căng thẳng trong lòng Ninh Tịch cũng được thả lỏng, nhưng chưa được bao lâu thì cô lại lo lắng ngó đầu vào trong: "Vậy Lục Đình Kiêu đâu?"
Chưa dứt lời, tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên từ bên trong, Lục Đình Kiêu cũng bước ra. Có lẽ do mất nhiều máu nên khuôn mặt anh có vẻ tái nhợt, áo khoác bên ngoài đã cởi ra chỉ còn mặc một chiếc sơ mi trắng, ống tay áo xắn cao, ngón tay anh chạm nhẹ lên chỗ tiêm lấy máu.
Ninh Tịch vội vàng chạy tới đỡ anh: "Anh không sao chứ? Có bị chóng mặt không?"
Thấy máu đã ngừng chảy, Lục Đình Kiêu buông miếng bông ra, đưa tay xoa tóc cô: "Không yếu đuối như vậy đâu."
Ninh Tịch vừa cẩn thận dìu Lục Đình Kiêu vừa hỏi: "Sao anh biết chuyện của em…"
"Thạch Tiêu gọi điện cho anh." Lục Đình Kiêu trả lời.
"Cái tên này…" Ninh Tịch nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục Đình Kiêu mà lòng ngập tràn lo lắng: "Về nhà em sẽ nấu món ngon bù lại cho anh…"
Giang Mục Dã thì khổ sở làm tài xế lại còn bị ăn hiếp bởi đồ ăn cho chó ở bên cạnh: "…"
"Tôi thì sao, tôi thì sao! Khổ sở làm tài xế cho cô, lại còn vừa mua được bảo bối giờ đã dính đầy máu thì tính sao!"
Dù là bạn trai cũ hay bạn trai hiện tại đều được đối xử ân cần như vậy, còn anh chỉ là một kẻ hứng chịu mọi khổ sở thôi sao!!!
Ninh Tịch lấy một chùm chìa khóa xe từ trong túi ra: "Cảm ơn, ông cứ lái tạm Tiểu Bạch của tôi trước đi, lát nữa tôi sẽ đi rửa xe cho ông, chờ đóng máy xong, tôi sẽ chơi game với ông suốt đêm!"
Giang Mục Dã nghe được câu cuối cùng thì bớt tức, nhưng vẫn có chút buồn bã, Lục Đình Kiêu thì không nói gì cũng thôi, nhưng việc Ninh Tịch lo lắng cho Vân Thâm như vậy cũng khiến anh không vui.
Loại tâm trạng này giống như… bạn không thể ghen ghét với Einstein, nhưng lại ghen ghét với đứa trẻ hàng xóm vì nó giỏi hơn mình…
Annie theo Vân Thâm vào phòng bệnh, Đường Dạ bước tới trước mặt Lục Đình Kiêu, ánh mắt như mang theo ý định gì đó lại pha lẫn chút thăm dò: "Lục tổng, cảm ơn anh đã hỗ trợ."
Lục Đình Kiêu đáp: "Không cần khách sáo, chuyện của Tiểu Tịch chính là chuyện của tôi."
Trong một tình huống khẩn cấp, Lục Đình Kiêu không ngần ngại hiến máu để cứu Vân Thâm. Ninh Tịch lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu cùng Giang Mục Dã và Đường Dạ. Sau khi Vân Thâm qua cơn nguy hiểm, cô tìm kiếm Lục Đình Kiêu và rất lo lắng cho anh. Dù mệt mỏi sau khi hiến máu, anh vẫn an ủi Ninh Tịch. Câu chuyện gợi lên nhiều cảm xúc, thể hiện sự quan tâm và tình bạn giữa các nhân vật.
Ninh Tịch vội vã đưa Vân Thâm đến bệnh viện cấp cứu do anh bị thương nặng và máu chảy không ngừng do hội chứng máu không đông. Giang Mục Dã lo lắng chạy theo, nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình khi thấy số lượng máu chảy quá nhiều. Bác sĩ thông báo rằng nhóm máu Rh - âm tính của Vân Thâm rất hiếm và không đủ máu dự trữ, gây ra sự hoảng loạn. Ninh Tịch cảm thấy bất an khi chờ đợi, và nỗi lo không có máu để cầm máu cho Vân Thâm ngày càng tăng cao khi thời gian trôi qua.