Phong Tiêu Tiêu im lặng, trong lòng như có ngàn mảnh vụn vỡ. Tại sao lại có thể nói từ "xấu" với một cô gái cơ chứ, cho dù có là quả táo bị khắc cũng không thỏa đáng!
"Trời ơi! Tôi đã phải rất vất vả để khắc được như thế đấy… xấu gì chứ, rõ ràng là đáng yêu như vậy mà… A, quả táo này ai đã gọt thế…" Phong Tiêu Tiêu nhìn thấy quả táo để ở đầu giường đã lâu, giờ đã chuyển sang màu vàng: "Quả táo này được khắc rất đẹp, à không, đúng là một tác phẩm nghệ thuật, nhưng sao anh không ăn…."
Nghe thấy vậy, Vân Thâm quay sang nhìn Phong Tiêu Tiêu với ánh mắt lạnh lẽo.
Phong Tiêu Tiêu ôm quả táo lùi lại một bước, vẻ mặt vô tội: "Tôi đã nói sai điều gì sao?"
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, Đường Dạ bước vào: "Tiểu sư muội bị người của bang Thanh Huyền bắt đi rồi."
Chưa kịp dứt lời, sắc mặt của cả Vân Thâm và Phong Tiêu Tiêu đều biến đổi.
Tuy nhiên, Phong Tiêu Tiêu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Chậc chậc, trực giác của phụ nữ không bao giờ sai... tôi đã biết ngay mà, cái cô Mạnh Thi Ý chắc chắn không thể kiềm chế được… nhưng mà Tiểu sư muội chắc chắn sẽ không sao đâu! Lão Đại đã tuyên bố ra bên ngoài rồi, sẽ không ai dám động vào Tiểu sư muội đâu. Chỉ trừ mấy tay lâu la không có khả năng tiếp cận trung tâm và không biết lệnh cấm của anh, mà những kẻ đó thì Tiểu sư muội chắc chắn có thể xử lý được..."
Trên thực tế, phán đoán của Phong Tiêu Tiêu không hề sai, dù Mạnh Thi Ý có là Đại tiểu thư của bang Thanh Huyền đi chăng nữa thì phần trung tâm của bang này không phải thứ mà cô ta có thể dễ dàng chỉ huy, cao lắm chỉ là một vài tay sai mà thôi.
Tuy nhiên, Vân Thâm dường như không hề cảm thấy thoải mái, ngược lại còn có vẻ rất khó chịu. Anh ta ngay lập tức đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Phong Tiêu Tiêu với giọng điệu châm biếm: "Không sao? Nếu như là một năm trước thì đương nhiên là không sao! Nhưng giờ đây cô ta đã bị Lục Đình Kiêu nuôi thành tàn phế rồi!"
Phong Tiêu Tiêu: "Ờ thì…" Nuôi thành tàn phế thì có làm sao chứ, bao nhiêu người còn mong được nuông chiều đến mức đó mà không được! Thật không hiểu nổi về lãng mạn… thật không hiểu sao mãi vẫn không tán được người ta.
Chậc, cứ thừa nhận đi, anh đang lo cho tiểu sư muội mà…
Thấy Vân Thâm nhanh chóng xuống giường khoác áo, Đường Dạ nhíu mày ngăn lại: "Satan, miệng vết thương của anh còn chưa liền, không được phép xuống giường."
Phong Tiêu Tiêu liên tục gật đầu phụ họa: "Đúng rồi, đúng rồi, hơn nữa tôi cảm thấy chắc chắn Lục Đình Kiêu đã đến đó rồi, chúng ta không cần phải chạy đến đó góp vui đâu…"
Đường Dạ xoa xoa ấn đường, bất lực nhìn Phong Tiêu Tiêu: "…"
Phong Tiêu Tiêu ngơ ngác: "Muội lại nói sai cái gì sao?"
Vì sự ăn nói không suy nghĩ của Phong Tiêu Tiêu, Đường Dạ biết rằng bất kể mình có khuyên thế nào cũng là vô ích, vì vậy chỉ đành đứng nhìn Vân Thâm xuống giường, tập hợp một đội tinh nhuệ hai mươi người, tự mình dẫn đầu đến phân bộ của bang Thanh Huyền ở ngoại ô.
Khi họ đến địa điểm Ninh Tịch bị bắt cóc, lại gặp phải đoàn người của Lục Đình Kiêu.
Phong Tiêu Tiêu nhìn thấy cái núi băng dẫn đầu phía trước, rồi lại nhìn về phía lão Đại của mình, tặc lưỡi và nói: "Đây đúng là một cảnh tượng hiếm có trong trăm năm… Bang Thanh Huyền này cũng có chút mặt mũi thật, không ngờ lại khiến cho hai người trực tiếp dẫn quân đến tận nơi như thế, đúng là xứng đáng được ghi vào sử sách bang phái…"
Đằng sau lưng Lục Đình Kiêu, mặt Thạch Tiêu có vẻ khó coi. Dù giờ cậu ta là vệ sĩ của Ninh Tịch nhưng thực tế cũng không có tác dụng gì nhiều, để tránh khỏi cái tiếng chảnh chọe, cậu ta chỉ có thể đi theo Ninh Tịch trong các sự kiện đông người mà thôi.
Chương truyện diễn ra tại bệnh viện, nơi Phong Tiêu Tiêu lo lắng trước thông tin Tiểu sư muội bị bang Thanh Huyền bắt cóc. Cô nhanh chóng trấn an mọi người, tin rằng Tiểu sư muội sẽ an toàn nhờ sự bảo vệ của Lục Đình Kiêu. Tuy nhiên, Vân Thâm không đồng tình và lo ngại cho tình hình hiện tại. Trước sự tự tin của Phong Tiêu Tiêu, anh quyết định, mặc dù bị thương, tự tay dẫn dắt đội quân đi cứu Tiểu sư muội, tạo nên một tình huống kịch tính tại địa điểm bắt cóc.
Trong một tình huống nguy cấp, nhóm nhân vật cần đối phó với bà cô đòi giá cắt cổ để cứu mạng sống. Ninh Tịch bằng sự thông minh đã làm dịu tình hình và giao tiếp với mười cô gái trẻ xinh đẹp. Sự hiện diện của họ làm cho không khí trở nên dễ chịu hơn, khiến những kẻ trước đó sợ hãi giờ đây lại bạo dạn. Trong khi đó, ở bệnh viện, Phong Tiêu Tiêu lo lắng và chờ đợi một ai đó với tâm trạng nặng nề. Tình huống trở nên phức tạp với những suy nghĩ lấn cấn từ các nhân vật.