Phản ứng đầu tiên của Trương Cường là cầu xin tha mạng: "Tôi không cần đâu, xin cô hãy tha cho tôi! Tôi chỉ nói lung tung vì bị mờ mắt, tôi đâu dám lấy tiền của cô chứ?"
"Ai bảo tôi muốn đưa tiền cho anh?" Ninh Tịch đá gã một cái.
Trương Cường lồm cồm bò dậy, ra vẻ vô tội: "Nhưng chẳng phải cô vừa nói..." Gã bắt đầu cảm thấy sự thất thường của cô sắp khiến mình phát điên.
Ninh Tịch lạnh lùng nhìn gã: "Ở nhà đợi tin tôi, chỉ cần anh ngoan ngoãn thì sẽ nhận được một khoản tiền lớn. Còn nếu không..."
Hả? Cô ta vẫn còn muốn liên lạc với gã? Không phải gã đã đưa hết mọi thứ cho cô ta rồi sao? Lẽ ra không nên gặp lại nhau nữa mới phải chứ? Tại sao lại còn lằng nhằng như vậy? Gã không cần tiền! Gã cần mạng!
Trương Cường rất khổ tâm nhưng không thể nói ra, đành phải cám ơn ngàn vạn lần rồi tiễn cô ra ngoài.
Khi xuống cầu thang, Ninh Tịch đội mũ bảo hiểm vào, khởi động xe và chạy thẳng về nhà họ Lục.
Cô về đến nhà họ Lục vẫn sớm hơn một tiếng so với thời gian dự định.
Trong phòng khách, Lục Đình Kiêu vẫn ngồi yên trên sofa như lúc cô ra khỏi nhà.
Ninh Tịch không suy nghĩ nhiều, lập tức hỏi: "Lục Đình Kiêu, tôi về rồi! Tiểu Bảo đã dậy chưa?"
"Chưa."
"Ừm, vậy thì tốt, để tôi lên xem thằng bé thế nào!"
"Đợi đã." Lục Đình Kiêu bỗng gọi giật cô lại.
"Hửm, sao vậy?" Ninh Tịch cảm thấy có điều gì không đúng từ ngữ khí của Lục Đình Kiêu.
"Đi đâu?" Giọng anh bình tĩnh nhưng như đang ẩn giấu cơn sóng ngầm.
Ninh Tịch ngửi thấy mùi nguy hiểm, vội vàng đáp: "Đi giải quyết chút việc riêng thôi, giờ đã xong rồi! Tôi lên lầu trước nhé!"
Cô đang định chuồn đi thì một cánh tay bất ngờ vươn tới, không kịp phòng bị cô bị kéo ngã xuống sofa.
Cụ thể là ngã vào lòng Lục Đình Kiêu.
Ninh Tịch hoảng hốt, nhưng không chỉ có thế: "Lục Đình Kiêu! Anh làm gì thế? Tay anh lại sờ lung tung vậy?" Anh mặc kệ, tiếp tục sờ soạng trên người cô.
"Này, nếu anh còn như vậy nữa, tôi sẽ chống cự đấy! Tới lúc đó mà bị thương thì đừng có trách!"
"Vậy cô làm đi."
Ninh Tịch muốn phát điên: "Đến khách! Lục Đình Kiêu! Anh thật sự muốn làm gì? Anh nghĩ tôi không dám ra tay với anh hả?"
Lục Đình Kiêu giữ nguyên sắc mặt, nhìn thẳng vào cô: "Tại sao cô lại không dám ra tay với tôi?"
"Tôi... vì..."
Đúng nhỉ! Tại sao không nhỉ? Nếu là người khác thì phản ứng đầu tiên của cô chắc chắn sẽ là tẩn cho hắn một trận.
Khi Ninh Tịch đang cố gắng nghĩ ra cách trả lời thì bàn tay nguy hiểm của Lục Đình Kiêu đã đặt vào chiếc súng sau lưng cô.
Ninh Tịch sững người lại, cố gắng ngăn anh nhưng đã không kịp, khẩu súng đã rơi vào tay Lục Đình Kiêu.
Anh ném khẩu súng lên bàn trà trước mặt, vẻ mặt hôm nay vốn hòa nhã nay đã trở nên lạnh lùng: "Giải thích."
Giờ đây, Ninh Tịch cảm thấy căng thẳng như khi quay cóp trong giờ thi bị thầy giáo bắt được, mặt cô trắng bệch, hai tay đan vào nhau, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Ha ha, là đồ giả thôi! Súng đồ chơi mà! Tôi mua về để chơi!"
"Vậy sao? Súng đồ chơi cần phải lắp giảm thanh à?" Lục Đình Kiêu quét mắt nhìn cô, nhấc khẩu súng lên, bắn một phát vào bình hoa Bạch Ngọc to bằng lòng bàn tay ở góc phòng.
Chiếc bình hoa lập tức vỡ nát.
Vẻ mặt cố gắng tự trấn an của Ninh Tịch giờ cũng tan tành như chiếc bình hoa kia...
Chương truyện mô tả cuộc đối đầu căng thẳng giữa Ninh Tịch và Trương Cường, trong đó Trương Cường cầu xin Ninh Tịch tha mạng sau khi bị phát hiện lừa đảo. Sau đó, Ninh Tịch trở về nhà họ Lục và tìm thấy Lục Đình Kiêu đang chờ. Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang căng thẳng khi Lục Đình Kiêu phát hiện một khẩu súng đồ chơi của Ninh Tịch, dẫn đến một màn đối đầu gay cấn khi anh yêu cầu cô giải thích, gây ra sự hoang mang và sợ hãi cho Ninh Tịch khi chiếc bình hoa nứt vỡ trong không gian ngột ngạt.
Trong một tình huống căng thẳng, Lục Cảnh Lễ định xông vào cứu Ninh Tịch nhưng bị sốc trước cảnh cô đã cầm súng. Trương Cường, kẻ có ý định lừa đảo, bị dồn vào chân tường khi Ninh Tịch yêu cầu thông tin chứng minh. Dù lo sợ, Trương Cường nhanh chóng tuân theo yêu cầu của Ninh Tịch, người mà anh ta từng xem thường. Bằng sự dứt khoát và khéo léo, Ninh Tịch diễn xuất như một kẻ đáng sợ, khiến Trương Cường phải quỳ gối trước cô, vừa sợ hãi vừa bất ngờ trước sức mạnh của cô.