Rõ ràng là một người yếu đuối như vậy...
Nhưng từ khoảnh khắc cô nổ súng cho đến khi cô được đưa về tổ chức, cô đã khiến anh bất ngờ hết lần này tới lần khác. Cô giống như một cọng cỏ dại ở tầng lớp thấp nhất nhưng lại sở hữu sức sống mạnh mẽ nhất, hấp thụ tất cả mọi thứ quanh mình một cách điên cuồng để trưởng thành. Có lẽ, cuộc sống của anh quá nhàm chán khiến anh không nhận ra rằng cô đã trở thành niềm vui duy nhất của anh, là điều duy nhất mà trong cuộc đời này anh không thể nắm bắt và xác định.
Không biết từ khi nào, khi nhìn thấy đám con gái cười nói và làm nũng với cô, một ý nghĩ độc ác đã dâng lên trong lòng anh. Sau khi biết cô có ý định về nước, ý nghĩ độc ác đó càng lúc càng không thể kiểm soát, anh bất chấp mọi thứ để hủy bỏ giao ước ban đầu với cô, từ chối để cô đi... rồi lại đưa ra một yêu cầu như vậy, mặc dù biết rõ rằng nó cũng không thể giữ chân cô lại.
Anh sớm nên quen với việc rằng tất cả những điều mà anh trân trọng cuối cùng cũng không thể giữ lại được...
...
"Anh Dạ, em đã bảo người sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy rồi, anh Thâm vẫn chưa ra ạ?" Annie lo lắng đứng ngoài cửa, hai người đã ở trong đó gần hai tiếng đồng hồ.
Bên trong vẫn rất yên tĩnh, nhưng nếu cứ yên tĩnh như vậy thì lại quá kỳ lạ. Đường Dạ nhíu mày rồi đưa tay gõ nhẹ lên cửa phòng. Không có bất kỳ phản ứng nào, anh tiếp tục gõ và vẫn không nhận được phản hồi. Anh lập tức biến sắc, đẩy thẳng cửa phòng xông vào, Annie cũng lo lắng bám sát theo, và rồi họ đứng sững lại ở cửa.
Ninh Tịch nằm trên giường, đang say giấc nồng, còn Vân Thâm thì nằm bên cạnh giường, yên lặng nhắm mắt, trông như đã ngủ say... Trong cơn mơ, ngón tay của Vân Thâm vô tình nắm lấy góc tay áo của Ninh Tịch.
"Anh Thâm..." Annie giật mình lẩm bẩm.
Đường Dạ nhìn người đàn ông đang trầm tĩnh chìm sâu trong giấc ngủ, khẽ thở dài: "Để cậu ấy ngủ một lát đi."
Annie gật đầu: "Từ cuộc họp gia tộc của Lục gia về đến giờ, hình như anh Thâm chưa hề ngủ một chút nào..."
"Trời ơi, mắt chó của tôi! Không ngờ tôi lại được thấy một cảnh ấm áp và đẹp đẽ như vậy..." Không biết Phong Tiêu Tiêu trở về từ lúc nào, thò đầu vào và nhìn thấy cảnh này thật đúng là như thấy quỷ.
"Suỵt, đừng làm ồn họ..."
Sau khi đóng cửa lại, Phong Tiêu Tiêu vẫn chưa hết kinh ngạc: "Tôi còn tưởng rằng tên kia đưa Tiểu sư muội về sẽ lại phát điên lên nữa... Chứ cái cảnh này thì thà phát điên còn hơn... sợ thật!"
"Anh Thâm không đáng sợ như vậy đâu!" Annie lầm bầm.
Phong Tiêu Tiêu liếc Annie một cái và bĩu môi: "Nếu không phải đầu óc của người đó có vấn đề thì có khi đã có được Tiểu sư muội từ lâu rồi? Đã bốn năm trôi qua, bao nhiêu cơ hội như thế! Còn từng làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa! Năm đó Tiểu sư muội mới bao nhiêu tuổi? Đó là thời điểm dễ bị quyến rũ nhất đấy! Một cơ hội tốt như vậy mà bị hắn ta làm hỏng, tôi cũng chịu luôn! Giờ thì hay rồi... có muốn hối hận cũng không kịp..."
Phong Tiêu Tiêu không ngừng mắng mỏ, trong khi Đường Dạ từ đầu đến cuối đều không nói gì. Anh cũng lớn lên từ nhỏ cùng người kia, chỉ là người đó không biết cách thể hiện tình cảm, cũng không hiểu cách để đối xử tốt với một người. Có lẽ, trong tiềm thức của người kia không muốn dành quá nhiều tình cảm cho ai, càng không muốn bất kỳ ai biết đến con người thật của mình...
...
Vì quá mệt mỏi, Ninh Tịch đã có một giấc ngủ rất sâu. Khi tỉnh lại, trong lúc mơ màng, cô chợt đối diện với gương mặt đang ngủ phóng to trước mắt, khiến cô sợ đến mức tỉnh hẳn.
Chương truyện xoay quanh mối quan hệ phức tạp giữa Ninh Tịch và Vân Thâm. Ninh Tịch, một cô gái mạnh mẽ và độc lập, mang lại niềm vui cho Vân Thâm, người vốn dĩ có tính cách lạnh lùng và khó gần. Dù Vân Thâm có ý định giữ Ninh Tịch ở lại, sự đấu tranh giữa cảm xúc và lý trí khiến anh không thể quyết đoán. Cảnh tượng ấm áp khi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ cho thấy sự gắn kết tình cảm, nhưng cũng gợi lên nỗi lo sợ về việc không thể nắm giữ những gì mình trân quý.
Chương truyện mô tả tâm trạng của Annie khi lo lắng cho Vân Thâm và Ninh Tịch trong một tình huống nguy hiểm. Vân Thâm nhớ lại lần đầu gặp Ninh Tịch khi cô bị bọn lưu manh ức hiếp. Tuy bất ngờ cầm khẩu súng, Ninh Tịch đã xuất sắc hạ gục hai tên, cho thấy sức mạnh tiềm ẩn của mình. Tuy nhiên, tiếng súng đã thu hút sự chú ý của đồng bọn, đồng nghĩa với việc cô có thể phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn. Giấc mơ của Ninh Tịch xoay quanh những hồi ức đau thương và một chàng trai bí ẩn xuất hiện trong lúc cô đang hoảng loạn.