Mạc gia.
Mạc Lăng Thiên đang trong giấc ngủ thì bỗng bị tiếng chuông điện thoại lớn đánh thức. Anh tức giận bắt máy: "Thằng nào vậy? Mới sáng ra đã muốn chết hả?"
"Bà nó! Mạc Lăng Thiên, hôm nay là ngày ông đây kết hôn đấy! Chú đã hứa sẽ đi đón dâu cùng anh em mà? Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?" Giọng nói bên kia đầy tức giận.
Sắc mặt Mạc Lăng Thiên lập tức thay đổi, anh dụi mắt, lẩm bẩm: "Đón dâu?"
"Đệt! Đừng nói với tôi là chú thật sự quên rồi nhé? Tôi hỏi chú, Mạc Lăng Thiên, dạo này chú bị làm sao thế? Cả ngày đầu óc không yên, không tham gia tụ họp, hoạt động tập thể... Giờ ngay cả chuyện lớn như ngày cưới của ông đây cũng quên thì đúng là không thể chấp nhận được!"
"Im đi, nói nhiều quá! Tôi sẽ đến ngay!" Mạc Lăng Thiên cúp máy, lòng đầy phiền muộn vò vò tóc rối rồi nhanh chóng thay đồ, rửa mặt và lao xuống cầu thang.
Trong phòng khách, Mạc Kiến Chương và Khang Thục Huệ đang ăn sáng.
Mạc Lăng Thiên tiện tay lấy một lát bánh mì: "Ba mẹ, con không ăn sáng đâu, có việc gấp cần đi trước!"
Khang Thục Huệ nhíu mày gọi với theo: "Dù gì cũng ăn vài miếng rồi hẵng đi, sáng sớm thế này đã vội vã đi đâu?"
"Hạo Tử cưới!" Mạc Lăng Thiên đáp, giọng vô tư.
"À... đúng rồi... hôm nay là ngày cưới của thằng nhóc nhà họ Trác..." Khang Thục Huệ chợt giật mình nhận ra, sắc mặt hơi hoảng hốt, bà mấp máy môi một lúc lâu sau mới hồi phục lại: "Vậy con nhanh đi đi, đừng để trễ!"
"Vâng." Mạc Lăng Thiên buồn bực, vội vàng bước ra ngoài. Đến cửa, sắc mặt của anh lại chùng xuống.
Nếu như trước đây, không cần phải nói đến bạn bè kết hôn, chỉ cần thấy chúng nó có bạn gái thôi là anh đã bị ba mẹ nhắc nhở suốt ba ngày ba đêm về việc tìm bạn gái rồi. Nhưng từ khi xảy ra chuyện đó, họ chưa bao giờ yêu cầu anh tìm bạn gái hay thúc giục anh kết hôn...
Kể từ sau khi bước vào tuổi 20, tai anh chưa bao giờ nhẹ nhõm và yên tĩnh như vậy... Một sự yên tĩnh mà thực sự khiến anh cảm thấy không quen chút nào...
Trong đầu anh thỉnh thoảng lại vang lên giọng nói của cô gái đó: "Lăng Thiên, đây là... chuyện cuối cùng em làm vì anh..."
Anh biết mình nợ cô gái ấy quá nhiều, nhưng đó chỉ là sự tự trách và ân hận chứ không phải tình yêu.
Mạc Lăng Thiên xoa mặt, cố gắng xua đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, rồi khởi động xe.
...
Tại sân bay Đế Đô.
Ninh Tịch ôm chặt lấy cô gái trước mặt: "Chị Thiên Tâm! Em không muốn xa chị đâu!"
"Chị sẽ thường xuyên liên lạc với em mà."
"Chị nhớ phải chăm sóc bản thân, nếu có chuyện gì cần phải nói cho em biết ngay nhé!"
"Được rồi!"
"Còn có thuốc mà Annie đưa chị cũng phải nhớ uống đó, trị an ở nước ngoài không bằng trong nước, chị nhất định phải cẩn thận, buổi tối không được ra ngoài một mình, còn có, còn có..."
Thấy Ninh Tịch nói mãi không dứt, bên cạnh vang lên giọng nói hết sức bất đắc dĩ: "Làm ơn đi, có tôi ở đây rồi mà cô còn phải lo lắng như vậy sao? Tôi đảm bảo mọi chuyện sẽ ổn thỏa cho Thiên Tâm, xin cô cứ yên tâm!"
Ninh Tịch ôm Thiên Tâm, liếc nhìn Tần Mộc Phong với vẻ cảnh giác: "Tôi không yên tâm nhất là anh đâu!"
Tần Mộc Phong tỏ vẻ mình vô tội rồi quay sang Lục Đình Kiêu cầu cứu.
Lục Đình Kiêu vỗ nhẹ vai Ninh Tịch để trấn an: "Được rồi, thôi mà, sắp trễ giờ rồi! Mộc Phong cũng khá quen bên đó, đến lúc đó anh sẽ cho trợ lý bên chi nhánh đón họ, sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Được rồi..." Cuối cùng Ninh Tịch cũng yên lòng, buông Thiên Tâm ra: "Chị Thiên Tâm, hẹn gặp lại! Tiểu Bảo, lại đây tạm biệt dì con nào!"
Mạc Lăng Thiên bị đánh thức bởi cuộc gọi nhắc nhở về đám cưới của Hạo Tử, một người bạn thân. Khi nhận ra mình quên ngày trọng đại này, anh vội vã chuẩn bị để đến tham dự. Trong tâm trí, anh vẫn đeo bám bởi những hồi ức về một cô gái đã ra đi, khiến anh cảm thấy cô đơn và nặng lòng. Đồng thời, tại sân bay, Ninh Tịch và Thiên Tâm chia tay, thể hiện sự lo lắng khi Thiên Tâm đi nước ngoài. Những nhân vật trong câu chuyện đều thể hiện sự quan tâm và gắn bó trong các mối quan hệ của họ.
Chương truyện kể về Tiểu Bảo, một cậu nhóc đáng yêu làm tan chảy lòng người lớn với nụ cười và sự hồn nhiên của mình. Cậu vui vẻ bên ông nội và bà nội, nói về việc sẽ giúp bà chọn con dâu. Tuy nhiên, không khí trở nên căng thẳng khi Lục Đình Kiêu, cha của Tiểu Bảo đến đón cậu. Lục Sùng Sơn, ông nội, bày tỏ sự lo lắng về chuyện của Tống Lâm. Câu chuyện khép lại với hình ảnh Tiểu Bảo khi ngồi trên xe, trở nên lạnh lùng khi hỏi về mẹ mình.