Tại căn biệt thự ở ngoại ô.

"Chú Kiều! Không xong rồi!"

"Làm sao?" Kiều Dịch đang chìm trong những hồi ức xưa thì bị cắt ngang, ông rất bực bội ngẩng đầu lên.

"Là... là Đường Tịch... Đường Tịch đã giết hai gã canh cửa... rồi dẫn theo thằng bé trốn ra ngoài!" Phong Tấn thở hồng hộc báo cáo.

"Chúng đến đâu rồi?" Kiều Dịch nhíu mày, rõ ràng là rất khó chịu, vì một nhiệm vụ đơn giản như vậy mà bọn họ lại gặp rắc rối liên tục.

"Vẫn còn trong phạm vi kiểm soát của chúng ta, chắc... chắc sẽ không thoát ra được đâu!" Tuy Phong Tấn nói vậy nhưng giọng điệu lại thiếu tự tin.

Thật ra, cô gái này là một ẩn số khó đoán. Trong tình trạng bị giám sát chặt chẽ như vậy và còn phải dẫn theo một đứa trẻ, vậy mà cô vẫn có thể hạ được hai tên lính đánh thuê hạng A của bọn họ để trốn ra ngoài.

Kiều Dịch dừng tay vuốt vuốt sợi dây chuyền, từ từ đứng dậy, chỉnh lại ống tay áo rồi nói: "Đi thôi."

"Ngài muốn đích thân ra ngoài ư..." Phong Tấn ngạc nhiên.

"Cậu không đi? Có đứa nào trong bọn cậu dám đụng vào con nhóc đó không?"

Quả nhiên, vừa nghe Kiều Dịch nói như vậy, sắc mặt Phong Tấn lập tức tái nhợt.

Kiều Dịch lắc đầu đầy tiếc nuối, thở dài: "Haiz, năng lực của nó không tồi, cũng có chút tình cảm thầy trò với ta, chỉ tiếc là... lại chọn con đường sai lầm... Nên đành..."

Phong Tấn thấy trong mắt người đàn ông kia có một vẻ điên cuồng, phát run lên trong khi mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống...

...

Tại Lục trạch.

"Lão gia, tất cả mọi người đều ra ngoài tìm kiếm rồi nhưng vẫn chưa có tin tức gì!"

"Bên đó cũng chưa có ai liên lạc với chúng ta!"

Lục Sùng Sơn nghe thuộc hạ báo cáo như vậy, nhìn chằm chằm vào di động và điện thoại bàn đều im lìm, sau đó lại nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường đang từng chút một tiến gần đến 0 giờ.

Ngón tay ông ta không kìm chế được mà run lên bần bật, dự cảm không lành trong lòng ngày càng nghiêm trọng.

"Lão gia, giờ phải làm sao? Có cần... đợi thêm không?" Hình Võ thấm đẫm mồ hôi lạnh nhìn đồng hồ trên tường.

Chưa tới 10 phút nữa là sẽ qua 0 giờ.

"Bên phía công ty thế nào rồi?" Lục Sùng Sơn hỏi.

Hình Võ đáp: "Vừa rồi Trình Phong có liên lạc, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi! Cổ phiếu đang ngày càng hạ sát với mức giá mà phía đối phương có thể chịu được, giờ thì dù đối phương muốn giữ cũng không giữ nổi đống cổ phiếu đó. Còn nếu giữ, họ sẽ chịu thiệt lớn, có thể sắp không chống đỡ nổi nữa rồi..."

Giọng Lục Sùng Sơn run rẩy, ông ta khó khăn mở miệng: "Đợi... thêm một chút nữa..."

Hình Võ: "Vâng..."

Đồng hồ tích tắc từng giây trôi qua...

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà như kéo dài ra cả thế kỷ...

"Ring ring ring" tiếng chuông điện thoại vang lên như sấm giữa căn phòng tĩnh lặng.

Khi điện thoại Lục Sùng Sơn reo, màn hình hiện lên một dãy số lạ, và đối phương yêu cầu gọi video call.

"Gọi tới rồi!" Hình Võ thấy vậy, nhất thời trợn tròn mắt.

Cuối cùng cũng liên lạc được rồi!!!

Ông ta biết chắc chắn đối phương sẽ liên lạc với ông!

Lục Sùng Sơn giữ vững tinh thần, ấn nút nhận.

Một giây sau, trên màn hình chợt lóe lên, và hiện ra gương mặt của một người đàn ông trung niên.

Ông ta mặc một chiếc áo cổ tàu màu xanh đậm, có vẻ như đang ngồi trên một cái đài cao nào đó, ánh sáng từ trên chiếu xuống, chỉ nhìn thấy đó là một khu vực hoang vắng, ánh sáng mạnh làm lộ rõ từng góc cạnh của khu vực đó.

"Vân Dịch!" Lục Sùng Sơn nhìn chằm chằm vào gương mặt người đàn ông trung niên kia, lập tức sắc mặt tối sầm lại.

Kiều Dịch cúi đầu cười lạnh một tiếng: "Ha ha, hóa ra Chủ tịch Lục vẫn còn nhớ tới tôi? Tôi cứ tưởng người như ông thường hay quên chuyện cũ chứ!"

"Vân Dịch, ông vẫn còn kịp thu tay lại, ông biết rõ chuyện năm đó..." Lục Sùng Sơn giọng nói trầm thấp.

Người đàn ông kia bật cười ngắt lời ông: "Chủ tịch Lục, không cần nhắc lại chuyện năm đó với tôi, cũng không cần chơi trò kéo dài thời gian, tôi không có ý định tham gia vào cái trò buồn chán này đâu..."

Ông ta nói xong thì nở một nụ cười quỷ quyệt: "Ha ha, tối nay tôi mời chủ tịch Lục xem một vở kịch... một vở kịch... rất rất hay..."

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Kiều Dịch phải đối mặt với tình huống khẩn cấp khi Đường Tịch đã giết hai gã canh cửa và trốn cùng một đứa trẻ. Kiều Dịch thể hiện sự lo lắng và quyết tâm, quyết định tự mình ra ngoài. Cùng lúc, Lục Sùng Sơn đang chờ tin tức cấp bách từ một cuộc gọi video, mà phía bên kia là Vân Dịch, người đã làm bùng nổ những âm mưu cũ. Áp lực gia tăng khi thời gian chạy đua đến hạn chót, tạo ra một không khí căng thẳng và hồi hộp cho người đọc.

Tóm tắt chương trước:

Trong một khoảnh khắc căng thẳng, Ninh Tịch nằm bất động dưới đất trong khi con trai cô, Tiểu Bảo, hoảng loạn cầu xin sự giúp đỡ. Hai tên canh cửa do dự trước lệnh giữ Ninh Tịch lại. Khi một tên xông vào kiểm tra cô, Ninh Tịch bất ngờ phản công, bắn chết cả hai tên. Dù chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, Tiểu Bảo vẫn bình tĩnh bên cạnh mẹ. Sau khi giải thoát, một cảnh báo đột nhiên vang lên từ thi thể của các tên canh cửa, gây thêm nguy hiểm cho cả hai mẹ con.