Bốn phía đều có người canh giữ, vậy mà lại không ai phát hiện ra có người đã từng vào đây hay ra ngoài sao? Khi nghe câu này, sắc mặt ba người Lục Đình Kiêu, Vân Thâm và Đường Lãng đều có phần thay đổi.

“Từ dấu vết ở hiện trường và cái chết giống nhau của toàn bộ lính đánh thuê ở đây, có vẻ như đối phương chỉ có một người. Người này không những tránh được lính canh mà còn giết hết bọn họ mà không để ai phát hiện ra?” Đường Lãng cau mày đưa ra ý kiến. “Có khả năng là Tiểu sư muội và Tiểu Bảo đã bị hắn mang đi… Nhưng đối phương rốt cuộc là thù hay bạn? Tại sao lại muốn đưa họ đi?”

“Trong ấn tượng của tôi không có ai như vậy…” Vân Thâm trầm ngâm.

Sắc mặt Đường Lãng cũng khá nặng nề: “Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy lạ, người này làm sao có thể làm được điều đó, ngay cả tôi và Đường Dạ liên thủ cũng không thể trong tình huống canh phòng nghiêm ngặt như này mà dẫn người rời đi mà không gây ra tiếng động!”

“Đám lính này mới chết chưa lâu, chắc chắn đối phương vẫn còn ở trong địa phận nước F. Mau chia nhau ra tìm kiếm và lục soát kỹ lưỡng.” Lục Đình Kiêu lập tức ra lệnh cho đám thủ hạ.

“Triệu tập tất cả mọi người, lục soát hết cả trong lẫn ngoài thành phố này cho tôi!” Vân Thâm cũng trầm giọng hạ lệnh.

“Giấy thông hành.” Lục Đình Kiêu lạnh lùng nói với người đàn ông tóc trắng trước mặt.

Nếu không có giấy thông hành, trong quá trình tìm kiếm mà gặp phải người của Vân Thâm thì chắc chắn hai bên sẽ xung đột, làm chậm trễ thời gian.

Vân Thâm liếc nhìn tên cầm đầu: “Đưa giấy thông hành cho họ!”

Tên cầm đầu không dám phản đối, vội vàng phát giấy thông hành cho những người Lục Đình Kiêu dẫn tới. Lúc này, gã cũng gần như không hiểu chuyện gì đang diễn ra, không phải là hai bên đối đầu nhau sao? Tại sao Lục Đình Kiêu nói gì mà lão Đại lại nghe theo vậy?

Không chỉ tên cầm đầu, ngay cả Đường Lãng cũng không nhịn được mà nhướng mày khi thấy cảnh này.

Sau khi lấy giấy thông hành, Lục Đình Kiêu không chần chừ nữa mà nhanh chóng dẫn người đi tìm kiếm. Lực lượng của hai bên nhanh chóng lan tỏa ra từng ngóc ngách của thành phố…

...

Tại Trung Quốc, trong Lục trạch, Lục Sùng Sơn lúc này đang yếu ớt nằm trên giường trong phòng ngủ, tay cắm ống truyền nước.

Hình Võ vội vàng đẩy cửa bước vào: “Lão gia…”

“Có phải phía Đình Kiêu có tin gì không?” Lục Sùng Sơn xoay người ngồi dậy.

“Lão gia, bác sĩ nói ngài vẫn chưa thể dậy được!” Hình Võ lập tức đến đỡ ông ta.

“Đừng nói nhiều nữa, nhanh nói xem tình hình sao rồi?” Lục Sùng Sơn hối thúc.

Sắc mặt Hình Võ có phần nặng nề và đầy do dự, dường như không biết nên mở miệng ra sao.

Lục Sùng Sơn thấy vậy thì cảm thấy lạnh toát, cả người run lẩy bẩy: “Có phải… có phải đã…”

Hình Võ thấy Lục Sùng Sơn hiểu lầm liền vội giải thích: “Không phải, có vẻ như Tiểu thiếu gia và Tịch tiểu thư mất tích…”

“Mất... Mất tích? Sao lại mất tích!?” Vẻ mặt Lục Sùng Sơn tràn đầy kinh ngạc.

“Tôi cũng không rõ lắm, tin từ bên đó truyền về là như vậy, nói là Thiếu gia đã tìm được nơi Tiểu thiếu gia và Tịch tiểu thư bị bắt cóc. Nhưng lúc đuổi đến nơi lại không thấy họ đâu, bây giờ đang tìm kiếm ở nước F…”

Hình Võ nói xong liền an ủi: “Thật ra thì không tìm thấy người cũng coi như là tin tốt, chí ít… chí ít là có khả năng bọn họ vẫn còn sống! Xin Lão gia đừng lo lắng, nếu ngài mà xảy ra chuyện gì thì Thiếu gia sẽ lại phải phân tâm…”

“Tiểu Bảo đâu! Tiểu Bảo đâu! Tiểu Bảo có về không? Có phải Tiểu Bảo đã được cứu trở về rồi không? Hả?”

Trong khi Hình Võ và Lục Sùng Sơn đang nói chuyện, Nhan Như Ý vừa hôn mê tỉnh lại, vội đẩy cửa bước vào và gặng hỏi.

Tóm tắt chương này:

Trong một tình huống căng thẳng, Lục Đình Kiêu, Vân Thâm và Đường Lãng phải đối mặt với việc Tiểu Bảo và Tiểu sư muội mất tích trong khi có nhiều lính canh bảo vệ xung quanh. Họ nhanh chóng triển khai một cuộc lục soát toàn bộ để tìm kiếm những người bị bắt cóc. Trong khi đó, Lục Sùng Sơn lo lắng về tình hình của con trai và Tiểu Bảo, nhưng không biết rõ địa điểm gặp nguy hiểm. Sự căng thẳng gia tăng khi tin tức về việc mất tích lan rộng.

Tóm tắt chương trước:

Trong một khu kiến trúc hoang phế, Lục Đình Kiêu, Vân Thâm và Đường Lãng phát hiện ra nhiều thi thể của lính đánh thuê không có dấu hiệu bị thương, cho thấy họ đã bị giết một cách bí ẩn. Vân Thâm hoài nghi về sự xuất hiện của Tiểu Bảo và Ninh Tịch, trong khi Lục Đình Kiêu tìm kiếm manh mối. Căng thẳng gia tăng khi tên cầm đầu lộ rõ sự sợ hãi, không dám đối mặt với sự thật tội ác mà Chú Kiều đã ra lệnh xử lý, khiến không khí trở nên ngột ngạt và bí ẩn hơn bao giờ hết.