Kiều Dịch khi ra ngoài thường sử dụng cái tên Đường Dịch, chỉ có một số người gần gũi mới biết tên thật của ông ta là Kiều Dịch. Nhưng giờ đây, khi nghe hai người nói chuyện, họ mới ngạc nhiên phát hiện ra rằng Kiều Dịch còn có một cái tên khác và một thân phận khác. Ông ta và Vân Thâm… thật bất ngờ khi biết rằng họ lại có mối quan hệ chấn động đến vậy.
Khuôn mặt Kiều Dịch lúc này hiện rõ sự tức giận: "Vân Thâm! Chỉ vì một cô gái… mà mày dám đối xử với tao như vậy! Chỉ vì một người con gái mà mày lại để toàn bộ công sức của chúng ta trong bao nhiêu năm qua thất bại chỉ vì mày? Mày quên mẹ mày chết thế nào rồi sao? Có phải mày muốn mẹ mày dưới suối vàng cũng không được yên tĩnh không!!!"
Đường Lãng đứng đối diện, ngoe nguẩy tay, hừ, lại phải nghe cái lời lẽ này, hắn đã nghe đến mức nhàm chán, không đổi một câu khác được à?
Nghe Kiều Dịch nói, Vân Thâm cúi đầu khẽ cười: "Đúng vậy… Không sai… chỉ vì một người con gái…" Khi đã nói đến đây, anh ta bỗng nhiên tắt nụ cười, ánh mắt vốn lạnh nhạt giờ đây lại tỏa ra sự quyết liệt: "Tôi đã cảnh báo ông rồi, không được động đến cô ấy!"
Kiều Dịch nhìn vẻ mặt của Vân Thâm mà trong lòng hoảng hốt, thực ra ông ta đã bắt đầu hối hận. Ông ta hiểu rõ tính cách của Vân Thâm, rất ít người có thể chạm đến trái tim nó, nhưng một khi đã có người được nó coi là người thân, nó sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ họ, không cho phép ai đụng đến dù chỉ một chút. Lần này, ông ta đúng là đã quá khích… nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện năm xưa, nhìn thấy gương mặt của Lục Sùng Sơn, ông ta thật sự không thể chịu đựng nổi, và cả cô gái kia nữa.
Không ngờ phản ứng của Vân Thâm lại mạnh mẽ hơn ông ta tưởng, lần này ngay cả khi nhắc đến mẹ cũng không thể lay chuyển được nó.
"Vân Thâm, chỉ là một người con gái thôi mà, sau này cháu muốn bao nhiêu mà không có? Một đứa phản bội không đáng để cháu phải làm như vậy! Bây giờ cháu trở về với cậu… chúng ta…"
Kiều Dịch đang nói thì Lục Đình Kiêu dẫn người lục soát trong đống đổ nát cũng đã đi ra. Sắc mặt Kiều Dịch lập tức thay đổi, nhanh chóng ra lệnh cho thủ hạ ở đó: "Bắt lấy Lục Đình Kiêu cho tôi!"
Lục Đình Kiêu lạnh lùng tiến thẳng tới đối diện với Kiều Dịch.
Kiều Dịch cười lạnh: "Lục tổng quả là thật can đảm, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại thích xông vào!"
Trong lúc nói chuyện, Lục Đình Kiêu và những người đi cùng đã bị người của Kiều Dịch bao vây.
Thật đáng ghét, nếu đã không thể khuyên nhủ được Vân Thâm thì hãy xử lý luôn Lục Đình Kiêu tại chỗ này, một lần cho xong gánh nặng mà hắn mang cả đời!
Lúc này, Vân Thâm không nhanh không chậm bước đến chỗ Lục Đình Kiêu, lờ đờ liếc nhìn đám người kia: "Để tôi xem ai dám động đến anh ta!"
"Mày! Vân Thâm! Mày có điên thật không vậy! Mày có biết rốt cuộc mày đang làm gì không?" Kiều Dịch không thể tin vào mắt mình.
Ông ta không thể ngờ rằng Vân Thâm lại đứng về phía Lục Đình Kiêu!
Hiện tại, Lục Đình Kiêu đang ở trong lãnh thổ của ông ta, ông ta không muốn bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, vì vậy lập tức ra lệnh: "Tất cả tiến lên cho tôi!"
Những người bên cạnh nhìn nhau, không ai dám động đậy.
"Ngay cả lệnh của tôi mà các cậu cũng dám không nghe sao!!!" Kiều Dịch tức giận.
Những người mà ông ta dẫn theo đều là tay chân trung thành, ông ta nắm quyền điều hành nước F, giờ đây đám người này lại dám không nghe lệnh của ông ta!
Chương truyện kể về cuộc đối đầu giữa Kiều Dịch và Vân Thâm, khi Kiều Dịch tức giận vì Vân Thâm bảo vệ một cô gái mà ông ta coi là nguyên nhân gây ra sự thất bại của họ. Vân Thâm một cách quyết liệt khẳng định không ai được phép đụng đến cô ấy, dù Kiều Dịch đã sử dụng cả những kỷ niệm đau thương để lay chuyển trái tim anh. Căng thẳng leo thang khi Lục Đình Kiêu xuất hiện và bị Kiều Dịch truy đuổi, nhưng Vân Thâm đứng về phía Lục Đình Kiêu, khiến Kiều Dịch phải ra lệnh cho thuộc hạ nhưng họ lại không dám hành động.