Sự suy đoán này giống như một viên đá ném thẳng vào mặt hồ tĩnh lặng:
"Làm sao có thể? Lục Đình Kiêu vẫn độc thân sao? Mặc dù có con trai, nhưng chắc chắn không thể có phụ nữ bên cạnh!"
"Nếu thật sự là anh ta thì đây chính là thông tin nóng hổi đấy, chậc chậc..."
"Nóng thì sao? Anh dám công bố chắc? Quên mất năm đó tòa soạn VIO sụp đổ như thế nào rồi à?"
"Ừ, thì... tất nhiên là nhớ rồi, vì họ đã chụp lén một bức hình của Lục Đình Kiêu và còn dám đăng lên nữa..."
Nói tới đây, đám phóng viên lập tức dập tắt tâm tư của mình. Một số người nhanh tay chụp được hình cũng bắt đầu run rẩy xóa ảnh.
Lục Đình Kiêu nổi tiếng với sự kín đáo, không muốn người khác soi mói vào cuộc sống riêng tư của mình, và không bao giờ chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào từ truyền thông. Tiểu Thái Tử được bảo vệ rất kỹ càng đến nỗi ngay cả một cơn gió cũng không thể thổi qua, cho dù bọn họ rất hiếu kỳ về thân phận của người phụ nữ kia, nhưng không ai muốn tự mình bước vào chỗ chết.
Trong thang máy…
Ninh Tịch từ trong lòng Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên nhìn vào Tiểu Bảo lớn, rồi lại nhìn Tiểu Bảo nhỏ, trong lòng cô cảm thấy lẫn lộn đủ mọi cảm xúc.
Hóa ra cảm giác có người bảo vệ lại là như thế này...
"Cô có ổn không? Để tôi đổi bệnh viện cho cô?" Sắc mặt Lục Đình Kiêu có phần âm trầm. Khi đó quá vội vàng nên anh cũng không nhận ra sự trùng hợp đến khó chịu này.
"Không cần phiền phức vậy đâu, tôi thực sự không sao, nếu không thì chúng ta về nhà được không? Tôi không thích ở trong bệnh viện..."
"Được."
"Cơ mà... hai vệ sĩ kia đột nhiên từ đâu xuất hiện vậy?" Ninh Tịch nghi ngờ hỏi.
"Họ luôn ở gần đây, tình huống hiện tại của cô có chút đặc biệt, để họ đi theo là để phòng ngừa bất trắc." Anh tuyệt đối không cho phép việc cô bị thương do fan cuồng tấn công xảy ra một lần nữa.
"Tôi còn chưa chính thức ký hợp đồng với Thịnh Thế mà đã được hưởng đãi ngộ như này rồi á?" Ninh Tịch thụ sủng nhược kinh, vừa dứt lời thì đột nhiên thấy hình ảnh của mình phản chiếu qua tấm gương trong thang máy. Ninh Tịch sờ gương mặt của mình trong gương: "Mấy ký giả kia có phải mù không? Tôi đứng trước mặt họ mà còn không nhận ra? Rồi nói cái gì mà... hiền thê lương mẫu, trong sáng thoát tục, dịu dàng, đáng yêu... Rõ ràng tôi như mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết, là bà ngoại của Cô bé quàng khăn đỏ, những từ ngữ đó sao có thể liên quan đến tôi chứ?"
Ninh Tịch vừa nói vừa quan sát bản thân trong gương, rồi cô nhận ra mình không trang điểm, mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, tóc thì tùy ý tết lại thành một bím gọn gàng, bên trên có cài một chiếc kẹp màu hồng phấn. Biểu cảm trên mặt cô quả thực rất dịu dàng, nhã nhặn và trầm tĩnh...
Chết tiệt! Đúng là dịu dàng thật! Ninh Tịch cũng bị dáng vẻ hiện tại của chính mình làm hoảng sợ.
Chẳng lẽ trước mặt hai cha con họ bánh bao, cô luôn như thế này sao? Thật không giống bản thân chút nào!
Tiểu Bảo nghe vậy lập tức móc ra quyển sổ bỏ túi mà luôn mang theo bên người, hăng hái viết vài chữ rồi vội vàng đưa cho Ninh Tịch.
"Bảo bối muốn nói gì vậy?" Ninh Tịch nhận lấy quyển sổ nhỏ. Xem xong, cô liền đỏ mặt.
"Sao vậy?"
Ninh Tịch che hai gò má đang đỏ bừng, trong mắt đầy vẻ lên án: "Lục Đình Kiêu, tất cả đều là do anh! Anh nhìn con trai của anh kìa!"
"Có chuyện gì vậy?" Lục Đình Kiêu bị cơn giận của Ninh Tịch làm cho bối rối, anh nhìn vào quyển sổ mà Tiểu Bảo viết, xem xong thì chẳng nói được gì.
Trên quyển sổ viết rất rõ ràng:
[Cô là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, đôi mắt của cô ngọt ngào hơn cả chocolate, khi nhìn cô, con như thấy được nàng công chúa xinh đẹp nhất trong những câu chuyện cổ tích.]
Trong chương này, Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu rời khỏi bệnh viện, trong khi các phóng viên bàn tán về cuộc sống riêng tư của Lục Đình Kiêu. Ninh Tịch cảm thấy khó xử và bất ngờ khi nhìn thấy bản thân trong gương, nhận ra mình đã trở nên dịu dàng và nhã nhặn hơn. Tiểu Bảo, con trai của Lục Đình Kiêu, cũng thể hiện tình cảm qua những lời lẽ ngọt ngào dành cho Ninh Tịch. Sự bảo vệ của Lục Đình Kiêu đối với Ninh Tịch càng thể hiện mối quan hệ sâu sắc giữa họ.
Chương truyện diễn ra khi Ninh Tịch xuất hiện, gây sự chú ý mạnh mẽ từ các phóng viên. Trong lúc cô cố gắng bảo vệ đứa bé, hai gã vệ sĩ của Lục thị chặn đứng lối đi, khiến mọi người lo sợ. Các phóng viên hoang mang về danh tính thật sự của Ninh Tịch. Mọi người bàn tán về vẻ đẹp lạnh lùng của người đàn ông đeo kính đen, đồng thời nhận ra sự tương đồng giữa đứa bé và người đàn ông này, dẫn đến những đồn thổi về mối quan hệ của họ và thông tin về Ninh Tịch.