Trang Vinh Quan quăng Quan Tử Hào ngã lăn ra đất: "Nói cảm ơn, rồi muốn thành tâm bù đắp! Tất cả chỉ là lời giả dối! Chị họ tôi còn sống sờ sờ, mà các người đã vội vã đi tìm người khác cho con trai rồi! Có phải sau này các người còn muốn tổ chức đám cưới ngay trước phòng bệnh của chị tôi nữa không?"

"A!!!" Quan Tử Hào đau đớn la hét khi cảm nhận được cơn đau từ tay mình: "Không có! không liên quan tới chúng tôi! Nhà họ Lục là kẻ lật lọng, họ gọi chúng tôi đến để hủy hôn ước!"

Cái gì? Hủy hôn ước? Không chỉ Trang gia mà ngay cả Lục Sùng SơnNhan Như Ý cũng sững sờ khi nghe điều này. Quan Thụy liếc nhìn những người nhà họ Trang, rồi thở dài với vẻ châm biếm: "Ban đầu tôi không hiểu tại sao anh Lục lại muốn hủy hôn ước, nhưng giờ thì... hóa ra là như vậy..."

Bà Quan cũng không bỏ lỡ cơ hội mà bắt đầu lên tiếng châm chọc: "Lục Sùng Sơn, ông giỏi lắm! Tôi còn tự hỏi tại sao ông từng hứa hẹn vững chắc mà giờ lại muốn bội ước với chúng tôi. Thì ra chỉ vì muốn trèo cao! Cháu ngoại nhà họ Trang chắc chắn phải hơn gia đình nhỏ bé của chúng tôi rồi! Lục Sùng Sơn, ông tính toán thật khéo đấy!"

Lục Sùng Sơn cảm thấy bực bội khi thấy gia đình Quan phát ngôn như vậy, đổi trắng thành đen, và thấy Quan Tử Dao vẫn đứng đó một cách khổ sở như thể gia đình ông đã phụ lòng họ, suýt nữa ông đã lên cơn đau tim. Giờ đây, ông thật sự đã nhìn rõ bộ mặt thật của gia đình này.

Ngay lúc này, Nhan Như Ý đột nhiên đứng dậy và tát một cái thật mạnh vào mặt bà Quan: "Cái tát này, tôi đánh thay cho Tiểu Bảo nhà tôi!"

Nói xong, bà lại tát thêm một cái nữa: "Cái tát này tôi đánh thay cho con bé Tịch! Thật uổng công tôi và Sùng Sơn luôn coi nhà họ Quan là bạn bè, tin tưởng vào phẩm hạnh của các người, thậm chí tôi còn mặc kệ Đình Kiêu đã có người yêu mà vẫn cố gắng muốn gán ghép nó với con gái các người! Nhưng các người thì sao... Không ngờ đến ngày hôm nay, chỉ đến khi Đình Kiêu đưa ra chứng cứ thì tôi mới biết gia đình mà tôi và Sùng Sơn đã tin tưởng bao năm, xem như người thân lại là một bọn lòng lang dạ sói!"

"Các người luôn nói rằng mình đơn thuần, lương thiện nhưng sau lưng lại làm ra bao chuyện bẩn thỉu, hãm hại Tiểu Tịch, làm hại cả Tiểu Bảo. Chưa kịp gả vào nhà này đã lên kế hoạch chiếm đoạt tài sản của Lục gia, giờ lại bôi nhọ chúng tôi nói giữa hai nhà có hôn ước? Khi Lục gia gặp khó khăn, tôi thực sự rất mong hai bên có thể nhanh chóng thông gia, không chỉ che giấu Đình Kiêu mà còn nhiều lần đến nhà các người để tìm hiểu ý kiến của các người, nhưng thái độ của các người thì sao?"

"Khi đó các người nhìn thấy Lục gia rơi vào hoàn cảnh khó khăn thì lại chối bỏ trách nhiệm! Giờ thì công ty đã ổn định, Tiểu Tịch suýt mất mạng chỉ vì cứu Tiểu Bảo, giờ các người lại muốn đến ngồi mát ăn bát vàng? Các người nghĩ Lục gia chúng tôi là kẻ ngốc chắc? Tôi nói cho các người nghe! Đừng nói là con bé giờ đang hôn mê bất tỉnh, cho dù suốt đời này không tỉnh lại nữa, tôi Nhan Như Ý cũng chỉ nhận con bé là con dâu của gia đình này thôi!!!"

Lời nói của Nhan Như Ý vang vọng khắp hành lang… Lục Cảnh Lễ đứng bên cạnh, há hốc miệng trước sức mạnh của mẹ ngày hôm nay, thật không thể tin nổi! Mẹ anh vốn là người luôn chú ý đến hình tượng, lại rất hiền lành, ít khi lên tiếng lớn nhưng giờ thì lại mạnh mẽ như vậy...

Quả đúng là phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng khi đã trở thành mẹ thì sẽ có sức mạnh bất ngờ vì con cái mình... "Có phải giờ các người còn muốn tôi công khai những chứng cứ xấu xa của các người trước mặt Thiếu tướng Trang và lão tướng quân không?" Nhan Như Ý lạnh lùng hỏi rồi nhìn về phía cậu con trai mình: "Cảnh Lễ!"

Tóm tắt:

Trong chương truyện, Quan Tử Hào bức xúc về việc gia đình Lục Sùng Sơn vội vàng hủy hôn ước với căn cứ cho rằng gia đình nhà họ Quan chỉ chăm chăm vào lợi ích cá nhân. Nhan Như Ý, mẹ của Lục Cảnh Lễ, tức giận đứng lên bảo vệ danh dự con cái mình, thẳng thừng chỉ trích sự giả dối của gia đình Quan. Trong khi cuộc đấu khẩu căng thẳng lên, bà thể hiện sức mạnh của một người mẹ sẵn sàng đứng lên bảo vệ con cái trong tình thế khó khăn, đồng thời bóng gió về những bí mật đen tối của gia đình Quan.