Lục Đình Kiêu tự mình dẫn mọi người đến tận viện Điều dưỡng Quân y Kinh Giao. Bệnh viện ở đây chỉ có những lãnh đạo cấp cao của quốc gia hoặc người thân mới có thể vào, các thiết bị chữa trị tại đây đều tiên tiến nhất. Quan trọng hơn cả, xung quanh có bộ đội tinh nhuệ đóng quân nên đảm bảo tuyệt đối an toàn và bí mật.

Lục Đình Kiêu cúi xuống hôn lên trán Ninh Tịch, anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới đứng dậy nói với con trai: "Tiểu Bảo, con ở lại đây với mẹ, nhớ ngoan ngoãn nghe lời chú Trang và ông Trang nhé?"

Tiểu Bảo đứng đó, cúi đầu, không nói gì.

"Ba đi đây."

Tiểu Bảo vẫn đứng im, không phản ứng gì.

Lục Đình Kiêu thở dài, bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng vỗ lên đầu cậu bé rồi quay người rời đi. Chưa đi được bao xa, một bên chân bỗng mềm nhũn.

Khi Lục Đình Kiêu cúi xuống, anh thấy con trai ôm chặt lấy chân mình. Cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt.

Đúng vậy, nhóc ghét ba, từ trước đến nay vẫn ghét, nhưng... nhóc không muốn ba đi...

Thấy con trai khóc, trái tim Lục Đình Kiêu như bị hàng ngàn con côn trùng cắt xé, đau nhói từng cơn. Anh vội ngồi xuống bế cậu lên, cố gắng dỗ dành như Ninh Tịch vẫn thường hay làm: "Đừng khóc, con sao thế?"

Trang Tông Nhân đứng trước cửa thấy vậy, nước mắt ông cay xè, vội chạy tới vỗ về: "Tiểu Bảo, đừng khóc, con đừng khóc! Đâu phải ba con đi rồi là không quay lại nữa, ba con có thể tới thăm con và mẹ bất cứ lúc nào! Ông hứa đấy!"

Thật ra, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ. Nó vừa trải qua cú sốc lớn khi mẹ nó vì cứu nó mà có thể không tỉnh lại, giờ ba cũng muốn rời đi, lại còn phải sống trong môi trường lạ lẫm, làm sao không hoảng sợ cho được!

Thấy bé khóc đến mức không nói nổi, Trang Tông Nhân rất đau lòng nhưng không biết phải làm gì, chỉ biết buột miệng nói: "Haiz, chuyện này... Đình Kiêu à, hay là tối nay cậu ở lại đây một đêm trước đã. Căn phòng này rất rộng, đủ cho các cậu ở lại, để cậu ở đây với Tiểu Bảo, chờ Tiểu Bảo thích ứng rồi tính tiếp. Có gì quan trọng hơn con mình đâu chứ? Nghe chưa?"

Lục Đình Kiêu còn đang luống cuống tay chân dỗ Tiểu Bảo, nghe thế liền gật đầu theo phản xạ: "Vâng ạ."

Đưa đứa trẻ tới đây đã là quá mức rồi, giờ lại cho phép Lục Đình Kiêu tự do ra vào, thậm chí còn giữ lại sao?

Trang Liêu Nguyên đứng trước cửa hoàn toàn không thể chen lời vào. Ông thậm chí chưa kịp can ngăn thì đã phải trơ mắt ra nhìn sự việc phát triển đến mức như vậy, chỉ biết thở dài bất lực.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Đình Kiêu mới rời đi. Khi trở về Bạch Kim Đế Cung, trong phòng khách đã có năm người mặc vest đen ngồi đợi, còn Đường Lãng thì khác với những người còn lại. Bộ đồ anh mặc như một bảng màu hỗn độn, tóc xoăn rối bù, gác chân trên sofa trông có vẻ uể oải.

Trước bàn làm việc, người đàn ông lạnh lùng nói: "Cuộc hành động lần này Đường Lãng sẽ làm tổng chỉ huy, có ai phản đối không?"

Năm người đều đồng thanh hô "vâng".

Đường Lãng giơ tay lên, khóe miệng giật giật: "Tôi? Tổng chỉ huy?"

Lục Đình Kiêu lướt mắt nhìn anh: "Có vấn đề gì không?"

"Không... không có vấn đề gì hết! Boss thật biết dùng người!" Đường Lãng lập tức xóa tan biểu hiện chán chường, ánh mắt chợt lạnh: "Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Tóm tắt chương này:

Lục Đình Kiêu dẫn mọi người đến viện điều dưỡng với môi trường an toàn. Khi chuẩn bị rời đi, Tiểu Bảo ôm chân cha, khóc vì sợ hãi. Trang Tông Nhân khuyên Đình Kiêu ở lại giúp Tiểu Bảo ổn định tâm lý. Đêm đó, Lục Đình Kiêu đồng ý ở lại. Sáng hôm sau, anh trở về Bạch Kim Đế Cung, nơi có một cuộc họp quan trọng với Đường Lãng trở thành tổng chỉ huy nhiệm vụ mới. Tình huống căng thẳng đang chờ đợi họ phía trước.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện mô tả sự tương tác giữa Trang Tông Nhân và Tiểu Bảo khi Trang Tông Nhân ôm cậu bé và đảm bảo sẽ chăm sóc cho cả mẹ cậu. Mặc dù phản ứng ban đầu của Tiểu Bảo khá thận trọng, cậu dần trở nên tin tưởng và đồng ý đi cùng. Trang Vinh Quang thắc mắc về quyết định của ông nội khi mang theo Tiểu Bảo, và cuộc đối thoại giữa các thành viên trong gia đình cho thấy sự lo lắng về việc giữ mối liên hệ với gia đình Lục. Cuối cùng, Trang Tông Nhân kiên quyết đón Tiểu Bảo về, khẳng định lòng tốt của gia đình mình.