"Người đâu! Mau vào đây!!! Bác sĩ!!!"
Sau một hồi hoảng loạn, cả gia đình họ Trang đều lo lắng. Lục Đình Kiêu được đưa vào phòng bệnh ở gần đó.
Hàng lông mày nhíu chặt của bác sĩ khi kiểm tra cho Lục Đình Kiêu khiến Lục Cảnh Lễ vô cùng lo lắng, đứng ngồi không yên: "Anh trai tôi sao rồi? Rút cuộc anh ấy bị làm sao?"
Vị bác sĩ lớn tuổi nhìn qua, buông ống nghe xuống, sau đó mặt mày trầm mặc quát: "Hồ đồ! Ai lại tự hủy hoại cơ thể như vậy? Cậu hỏi người này bị làm sao à? Dạ dày thủng như cái rổ thế này đã ít nhất hai tháng rồi, cứ tiếp tục để cơ thể suy nhược thêm vài tháng nữa thì cậu ta cũng không khá hơn cô gái nằm cạnh đâu!"
Sắc mặt Lục Cảnh Lễ trắng bệch, gấp gáp đến mức suýt khóc: "Kể từ khi Tiểu Tịch Tịch hôn mê... anh Hai gần như không ngủ... cháu đã cố gắng trông chừng anh ấy... cháu sợ anh ấy sẽ gặp chuyện... nhưng mà cháu... cháu không khuyên được anh ấy... cháu biết chẳng ai có thể khuyên nổi... anh ấy không thể kiềm chế bản thân..."
Khi nghe Lục Cảnh Lễ nói vậy, vị bác sĩ và Trang Tông Nhân đứng bên cạnh đều thở dài. Trang Liêu Nguyên dù vẫn giữ vẻ nghiêm khắc nhưng ánh mắt cũng lộ vẻ buồn rầu, đặc biệt khi ông thấy gương mặt lo lắng của Tiểu Bảo đang canh giữ bên giường của ba mình…
Ban đầu ông rất có thành kiến với hai cha con họ, thậm chí còn không hiểu quyết định của cha mình. Nhưng trong suốt thời gian qua, khi nhìn thấy sự lo lắng của Tiểu Bảo dành cho Ninh Tịch, đồng thời nhận ra sự bình thản bên ngoài của Lục Đình Kiêu nhưng cơ thể lại nhanh chóng gầy guộc, tiều tuỵ đi, thậm chí đến tình trạng hiện giờ...
Những bất mãn trong lòng ông cũng dần dịu lại... Chẳng lẽ Tiểu Tịch đã không yêu nhầm người?
Ông biết mình là bác của Tiểu Tịch, là người thân nhưng thực sự không thể làm gì cho cô và cũng không có tư cách can thiệp vào lựa chọn của cô.
Lục Cảnh Lễ nghẹn ngào: "Thật ra cháu đã sớm biết là bên ngoài anh ấy không có vấn đề gì, nhưng thực tế thì yếu đến mức chỉ cần một cơn gió cũng đủ làm anh ấy ngã... Anh Hai đã không chịu nổi... nhưng vẫn... cố gắng đến giờ..."
Niềm tin mà Lục Đình Kiêu dựa vào để gắng gượng suốt ba tháng qua cuối cùng đã sụp đổ.
Trong khoảng thời gian này, áp lực đè nặng lên vai Lục Đình Kiêu không chỉ là việc Ninh Tịch bị hôn mê, mà phần lớn là sự tự trách và hối hận chôn sâu trong trái tim... từng chút một gặm nhấm tinh thần và sức lực của anh…
Lục Cảnh Lễ siết chặt nắm tay, đứng phắt dậy, anh khom người cúi thấp: "Xin mọi người chăm sóc anh Hai của cháu một lát, cháu sẽ trở lại ngay!"
Lục Cảnh Lễ biết đây là "tâm bệnh", tiếp tục như vậy sẽ không giải quyết được gì. Anh nhất định phải nghĩ cách... Nếu không, trước khi Tiểu Tịch kịp tỉnh lại, e là anh Hai đã ngã xuống trước rồi!
Lục Cảnh Lễ vừa rời đi không lâu, Lục Đình Kiêu tỉnh dậy, điều đầu tiên anh làm là nhìn vào thời gian trên điện thoại.
Khi thấy Lục Đình Kiêu định ngồi dậy, vị bác sĩ bên cạnh lập tức quát lên: "Nằm im đi!"
Đây chính là bác sĩ Triệu, người đã giúp Lục Đình Kiêu làm giám định thân nhân cho Ninh Tịch và Tiểu Bảo.
Lục Đình Kiêu cau mày, không thèm để ý đến tình trạng của mình, cũng không hỏi tại sao phải nằm ở đây, chỉ nói: "Hôm nay tôi có hẹn với nhóm chuyên gia để kiểm tra toàn diện cho Tiểu Tịch!"
Bác sĩ Triệu tức giận nói: "Dù có vậy thì anh cũng phải nằm yên, chẳng lẽ không có anh thì họ không thể kiểm tra được à?"
"Xin lỗi." Lục Đình Kiêu không tranh cãi, mà rút ống truyền nước trên tay rồi ra ngoài.
Chương truyện tập trung vào tình trạng sức khỏe của Lục Đình Kiêu, người đang phải đối mặt với áp lực lớn khi Ninh Tịch hôn mê. Gia đình họ Trang thể hiện sự lo lắng, đặc biệt là Lục Cảnh Lễ, người không ngừng cố gắng chăm sóc anh trai mình. Bác sĩ Triệu cảnh báo về tình trạng sức khỏe của Lục Đình Kiêu, cho biết anh đã tự hủy hoại cơ thể và cần phải nghỉ ngơi. Lục Đình Kiêu, mặc dù đang yếu, vẫn không chịu nằm yên trong bệnh viện mà muốn hoàn thành trách nhiệm của mình với Ninh Tịch.
Ninh TịchLục Đình KiêuLục Cảnh LễTiểu BảoTrang Tông NhânTiểu Tịch TịchTrang Liêu NguyênBác sĩ Triệu