Mùa đông đi qua, mùa xuân lại đến, thời gian thấm thoắt thoi đưa, chỉ trong chốc lát đã một năm trôi qua.
Sáng sớm, trong viện điều dưỡng được canh gác cẩn thận, khung cảnh vẫn giản dị và trong lành như ngày nào. Dưới một gốc cây ngô đồng đã có tuổi, một bàn đá được đặt sẵn ở đó. Trên chiếc bàn có một bàn cờ và hai người đang đấu cờ.
Người đàn ông ngồi đối diện Trang Tông Nhân nhấc quân cờ đen lên, chiếc nhẫn trên ngón áp út của ông phát ra một chút ánh sáng nhẹ nhàng. Người đàn ông này vẫn luôn mặc bộ tây trang màu đen, áo sơ mi được cài nút trên cùng. Hơi thở mạnh mẽ, lạnh lẽo như băng giá, giống như lịch sử đã lắng đọng, tạo thành một loại hơi thở nhuốm màu thời gian.
"Nhanh thật... đã trôi qua một năm rồi..." Trang Tông Nhân nhìn về phía áng mây nơi cuối chân trời rồi thở dài một hơi thật dài.
Người đàn ông ấy không nói gì, chỉ nhích quân cờ trong tay một cách chậm rãi. Sau một lúc lâu, Trang Tông Nhân buông quân cờ và nhìn thẳng vào người đối diện: "Nói đi, lần này tìm tôi có chuyện gì?"
Người đàn ông hạ một nước cờ rồi mở lời: "Cháu muốn đưa Tiểu Tịch đi."
Lông mày Trang Tông Nhân cau lại, ông im lặng một hồi lâu rồi rốt cuộc cũng lên tiếng: "Được rồi, đi thì đi thôi. Ở mãi cái nơi tĩnh lặng này chắc Tiểu Tịch cũng cảm thấy chán chường rồi."
Một năm qua đủ để mọi thứ trở nên yên ả, ban đầu còn có truyền thông và công chúng tìm kiếm điên cuồng, nhưng giờ đây không ai còn chú ý, thậm chí cái tên Ninh Tịch cũng không còn ai nhắc tới. Bởi vì cô bị lãng quên, nên sẽ không bị người đời quấy rầy nữa.
Trang Tông Nhân nhìn người đàn ông ngồi trước mặt lâu lắm, không một ngày nào trong suốt năm qua mà cậu bé này không ở bên Tiểu Tịch, không nghĩ cách để cô tỉnh dậy, không một ngày nào buông bỏ... Dù đó chỉ là một niềm hy vọng mong manh...
Ông mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài.
...
Tại biên giới Đế Đô, có một trấn nhỏ chưa bị ảnh hưởng bởi làn sóng đô thị hóa. Một căn nhà vườn xinh xắn nằm ở một góc nhỏ phía đông của thị trấn, vườn hoa nhỏ tựa lưng vào dãy núi phía sau. Bên cạnh có một cái hồ lớn, ánh nắng phản chiếu khiến mặt hồ lấp lánh như đá quý. Thỉnh thoảng có vài chú hươu hay thỏ rừng nhảy ra từ trong rừng, lại gần hồ để uống nước.
Vì trấn này có rất nhiều hươu nên nó được gọi là thị trấn Lộc*, nơi đây đẹp đến mức như một thế giới thần tiên.
*Hươu trong tiếng Trung gọi là Lộc.
Lục Cảnh Lễ dẫn anh mình đi vòng quanh: "Trí nhớ của anh thật tốt, vẫn nhớ ở đây còn có một ngôi nhà. Nếu anh không nói, chắc em cũng sắp quên rồi! Nơi này dân phong chất phác, không có khách du lịch nên khá yên tĩnh."
"Thứ hai, cách thành phố cũng không xa, lái xe chỉ mất vài giờ thôi! Ở Đế Đô này không tìm đâu ra chỗ thứ hai như thế này, rất phù hợp cho việc điều dưỡng!"
"May sao nhà vẫn có người giúp việc quét dọn, không gian rộng rãi đủ chỗ cho những thiết bị y tế cần thiết! Anh thấy đó, không có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể đưa chị dâu về đây."
Lục Cảnh Lễ vốn thích khám phá, khi trước đã mua không ít bất động sản. Sau khi xem xét xong, Lục Đình Kiêu gật đầu: "Ừ."
"Vậy thì được rồi, đây là chìa khóa!" Lục Cảnh Lễ ném một chùm chìa khóa qua.
Tiểu Tịch đã hôn mê suốt một năm nay, thực ra mọi người đều biết rằng người đàn ông trông có vẻ mạnh mẽ này đang cố gắng bám víu vào một tia hy vọng mỏng manh để không bị sụp đổ.
Lục Cảnh Lễ muốn an ủi nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, bởi những lời an ủi đã nghe quá nhiều rồi.
Một năm trôi qua trong sự tĩnh lặng, Trang Tông Nhân và một người đàn ông đang chơi cờ trong viện điều dưỡng. Người đàn ông muốn đưa Tiểu Tịch đi sau khi cô hôn mê lâu ngày. Trong khi đó, Lục Cảnh Lễ dẫn anh mình đến một trấn nhỏ yên bình, nơi có thể giúp Tiểu Tịch hồi phục. Họ bàn về việc chuyển Tiểu Tịch đến ngôi nhà vườn xinh đẹp, nơi có không gian yên tĩnh và đầy lạc quan, nhưng trong lòng họ vẫn còn trĩu nặng nỗi lo về sức khỏe của cô.
Lục Đình KiêuLục Cảnh LễTiểu TịchTrang Tông Nhânngười đàn ông