Bóng tối...
Cứ kéo dài vô tận...
Tựa như thể nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc...
Cô không biết mình đã đi bao lâu, cũng chẳng hay mình đã vượt qua bao xa...
Chỉ biết rằng con đường này dường như mãi mãi không có điểm dừng...
Mệt quá...
Mệt quá...
Cứ như vậy...
Cứ như vậy mà nằm đây...
Ý thức của cô dần dần bị cướp đi, bị bóng tối xâm lấn từng chút một...
Nhưng, cứ mỗi lần cô bị bóng tối bao trùm hoàn toàn, vẫn có một tia sáng yếu ớt nhưng kiên trì chiếu rọi, bên tai như vẫn vang vọng một giọng nói dịu dàng ấm áp. Những điều này dường như chưa bao giờ bị dập tắt, mà ngược lại, nhanh chóng tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Vì thế, cô lại đứng dậy và tiếp tục bước đi, bước đi...
Cô quá mệt mỏi, không thể suy nghĩ hay cảm nhận gì, nhưng từ đầu đến cuối, cô vẫn ghi nhớ một điều rằng, ở chỗ có tia sáng yếu ớt kia, có một thứ cực kỳ quan trọng đang đợi chờ mình...
...
Cứ lặp đi lặp lại như thế không biết bao lâu, kéo dài vô tận bao lần.
Cuối cùng, ánh sáng đó ngày càng rực rỡ, ngày càng sáng rõ, tựa như nó đã rất gần và đang tiến lại gần hơn.
Cô lấy chút sức lực cuối cùng để lao thẳng về phía điểm sáng ấy...
"Oành!" một tiếng vang lên.
Ánh sáng chói mắt bao bọc lấy cô, cả thế giới từ màu đen vô tận bỗng chốc chuyển sang sáng rực.
Căn phòng tràn ngập mùi hoa cỏ, chiếc giường gỗ được chạm trổ hoa văn cổ kính nhưng cực kỳ thoải mái. Trong gian phòng ấy có một cô gái mặc bộ đồ ngủ màu trắng, đôi mắt đã lâu không có phản ứng đang không ngừng run rẩy...
Không biết đã qua bao lâu, đôi mắt ấy bắt đầu từ từ hé mở, hàng lông mi như cánh bướm run rẩy chớp động.
Tia sáng mặt trời đầu tiên rọi xuống đôi mắt trong veo, khiến chúng trở nên đẹp đến ngỡ ngàng.
Trước mắt cô là ánh sáng chói chang, phải mất một lúc sau thị lực của cô mới từ từ phục hồi, và cô cũng nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Trên đỉnh đầu là rèm cửa và một trần nhà cổ kính, cả căn phòng được bố trí đơn giản nhưng thanh lịch. Trên chiếc bàn, những bông hoa dại xinh đẹp được cắm trong một chiếc bình sứ, chuông gió treo ở cửa phát ra tiếng leng keng dịu tai...
Ngoài cửa sổ, mặt hồ lấp lánh như viên ngọc quý, phản chiếu cả bầu trời và ánh nắng ấm áp.
Như một thế giới thần tiên.
Cô tỉnh lại từ cơn ác mộng, rồi lại chuyển sang một giấc mơ đẹp khác sao?
Ánh mắt Ninh Tịch hơi chuyển động, cô khẽ quan sát quanh phòng, sau đó cố gắng dùng cánh tay chống lên để từ từ ngồi dậy.
Cơ thể vốn linh hoạt tại sao bỗng trở nên cứng ngắc, chỉ một động tác ngồi dậy cũng khiến cô cảm thấy vô cùng khó khăn.
Mấy cái mặt nạ dưỡng khí cùng những dây dợ lằng nhằng nối với đủ loại máy móc xung quanh cũng khiến cô không vui.
Ninh Tịch sống theo cách của mình, cô nhanh chóng tháo gỡ từng thứ một, rồi mất rất nhiều thời gian mới làm quen được với cơ thể cứng ngắc này. Cuối cùng, cô từ từ bước xuống giường và vô thức ra khỏi phòng.
Người Ninh Tịch lâng lâng như đang bước trên mây, cô ngây ngô từng bước, không ý thức mình đã đi xuống lầu, lướt qua vườn hoa và cứ thế đi mãi không mục tiêu đến một nơi xa hơn.
Nếu đây vẫn là một giấc mơ, thì cô rất thích giấc mơ này.
Thời gian dài quá, cô đã phải sống trong bóng tối quá lâu rồi.
Giờ đây, trong giấc mơ này, cô có thể nhìn thấy, nghe thấy, di chuyển, và tự do cử động.
Giấc mơ này thật đẹp.
Cô cứ bước đi mãi...
Cho đến khi...
Cho đến khi cô đến một cửa tiệm bán tạp chí và báo giấy.
Trong tiệm, một ông bác đang ngồi xem ti vi, màn hình đang phát tin tức giải trí mới nhất, vang lên giọng nói châm biếm của người dẫn chương trình.
"Aiz, mấy thế hệ trẻ này đúng là kém hơn thế hệ trước! Có vẻ như việc Hàn Tử Huyên nhảy sang công ty khác đã gây ra cú sốc lớn cho Thịnh Thế! Họ từng là đỉnh cao của làng giải trí, nhưng giờ đây lại suy sụp đến mức này, xem ra không lâu nữa sẽ rút khỏi cuộc chơi thôi..."
Chương truyện diễn tả hành trình của Ninh Tịch từ bóng tối sang ánh sáng. Cô đấu tranh với sự mệt mỏi và cảm giác bị mất mát trong một không gian tối tăm vô tận. Mặc dù khó khăn, tia sáng yếu ớt giúp cô tìm lại sức mạnh và cuối cùng cô tỉnh dậy trong một căn phòng kỳ diệu, nơi cô dần phục hồi từ cơn ác mộng. Ninh Tịch cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống và tiếp tục khám phá thế giới xung quanh, bao gồm cả việc nghe tin tức về sự thay đổi trong làng giải trí, mở ra bức tranh cuộc sống đa dạng mà cô đã bỏ lỡ.