Lục Đình Kiêu nói xong, mở cửa đi xuống: "Anh đi đón nó, em đừng chạy lung tung, ở đây đông người qua lại và xe cộ lắm."

"Vâng." Ánh mắt của Ninh Tịch vẫn luôn dõi theo Tiểu Bảo ở cách đó không xa, trong lòng đầy lo lắng gật đầu.

Lục Đình Kiêu mở cửa xuống xe, tiến về phía con trai. Tiểu Bảo đang đứng đợi trước cửa, nhìn thấy ba thì lập tức đi về phía mình như mọi khi.

Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng xoa đầu con trai: "Sao hôm nay con ra muộn vậy?"

Tiểu Bảo cúi đầu nhìn cái hộp trong tay: "Hôm nay con có tiết thủ công, làm bánh ngọt, con cũng làm cho mẹ một cái."

Lục Đình Kiêu nhìn hộp bánh ngọt rồi nhận lấy, anh nắm tay con và cùng nhau đi về phía chiếc xe đang đỗ.

Khi đi qua một hàng đồ chơi, chủ quán bày ra rất nhiều món, có những đồ chơi nhỏ như bươm bướm và châu chấu làm bằng tre. Thấy một cậu bé đáng yêu nhìn chằm chằm vào những món đồ chơi, chủ quán lập tức nhiệt tình mời: "Này cậu nhóc, có thích không? Hãy bảo ba mua cho cậu một thứ đi!"

Tiểu Bảo quay đi ngay lập tức, không chút lưu luyến. Cậu bé nghĩ rằng: Không đẹp bằng mẹ làm.

Khi sắp đến gần chỗ xe đang đỗ, Tiểu Bảo bỗng dừng lại: "Hôm nay con sang nhà ông bà, đưa bánh cho mẹ hộ con."

Lục Đình Kiêu nghe vậy không trả lời.

Tiểu Bảo khẽ nhăn mày nhìn ba mình.

"Con…" Tiểu Bảo tưởng ba không nghe thấy nên định lặp lại lần nữa.

Nhưng Lục Đình Kiêu đã nhanh chóng ngắt lời cậu: "Con tự đưa cho mẹ đi." Nói xong, anh mở cửa ghế sau.

Biểu cảm của Tiểu Bảo gần như thay đổi chỉ trong một giây, cậu chậm rãi nhìn vào ghế sau vừa mở ra. Ngay sau đó, cậu như thể nhìn thấy điều gì đó không thể tưởng tượng nổi mà đứng ngẩn người, gương mặt không chút biểu cảm nhưng chợt biến sắc, đôi môi nhỏ mấp máy nhưng không nói nên lời.

Ninh Tịch không thể bỏ qua cảm giác hỗn loạn và sự do dự vừa rồi, cô lập tức lao xuống xe, ôm Tiểu Bảo vào lòng: "Bé yêu của mẹ…"

Bị vòng tay ấm áp bao quanh, đôi mắt Tiểu Bảo mở to, nhanh chóng ầng ậng nước rồi dần dần tuôn tràn trên gò má… Cuối cùng, cậu cũng run rẩy gọi: "Mẹ ơi…"

"Xin lỗi con, mẹ đã để con phải chờ lâu quá."

"Mẹ ơi…"

"Mẹ đây!"

"Mẹ ơi..." Tiểu Bảo ôm chặt lấy cổ mẹ, khóc nức nở. Tất cả niềm mong đợi và nỗi nhớ bỗng chốc trào dâng mãnh liệt.

Ôm Tiểu Bảo đang khóc không thành tiếng, Ninh Tịch cảm thấy nghẹn lòng như sắp vỡ òa: "Xin lỗi… con yêu, mẹ xin lỗi…"

Lục Đình Kiêu đứng bên cạnh dịu dàng nhìn hai mẹ con đang òa khóc, anh nhẹ nhàng nhắc Tiểu Bảo: "Chẳng phải con có thứ muốn tặng cho mẹ sao?"

Tiểu Bảo nghe vậy mới tạm ngưng khóc, nấc nghẹn đưa hộp từ tay ba cho mẹ.

"Con tặng mẹ sao?" Ninh Tịch hỏi.

Tiểu Bảo gật đầu.

Ninh Tịch cẩn thận mở hộp ra, bên trong có một cái bánh ngọt, trên mặt bánh là một bức tranh vẽ bằng mứt hoa quả. Những đường nét đơn giản tạo nên hình ảnh một cô gái nằm trên giường bệnh, bên cạnh là một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi…

Tiểu Bảo của cô… chưa bao giờ quên cô…

Cứ nghĩ đến cảnh mỗi ngày cậu bé cô đơn ngồi bên giường đợi cô tỉnh lại, lòng Ninh Tịch lại trào dâng áy náy. Tại sao cô không thể tỉnh lại sớm hơn, sớm hơn một chút nữa?

"Cảm ơn… mẹ rất thích… cảm ơn con…"

Tóm tắt chương này:

Chương truyện miêu tả khoảnh khắc xúc động giữa Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch và Tiểu Bảo khi họ gặp lại nhau sau thời gian xa cách. Tiểu Bảo mang một món quà nhỏ là bánh ngọt mà cậu đã làm cho mẹ, thể hiện tình yêu thương và nỗi nhớ. Cảnh mẹ con ôm nhau trong nước mắt đầy cảm xúc khiến cho Lục Đình Kiêu đứng bên cũng cảm động. Ninh Tịch nhận ra sự hy sinh và nỗi khổ của con trai khi phải chờ đợi mẹ, tạo nên một bức tranh về tình mẫu tử sâu sắc và cảm động.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Ninh Tịch trải qua những lo lắng và hồi hộp khi chuẩn bị gặp lại Tiểu Bảo, con trai của cô. Sau khi từ bỏ giấc mơ vinh quang vì tình yêu và sức khỏe, cô nhận ra điều quan trọng nhất trong cuộc sống là gia đình. Khi gặp lại Tiểu Bảo, nỗi lo lắng của cô về việc cậu bé có quên cô hay không tan biến khi thấy rằng cậu đã cao lên. Tình yêu và sự chờ đợi của cô và Lục Đình Kiêu thể hiện qua từng khoảnh khắc căng thẳng và hạnh phúc khi họ cùng nhau đón con.