Anh sợ rằng không thể làm được...
Không thể làm được...
Ninh Tịch chỉ chú ý đến câu nói này của Lục Đình Kiêu, sắc mặt cô bỗng tái nhợt, đứng đờ ra đó. Cô cố gắng kiềm chế bản thân để bình tĩnh lại, rồi gắng gượng mở lời: "Tại sao lại như vậy?"
Lục Đình Kiêu rút tay ra khỏi tay cô, úp lòng bàn tay xuống, xòe ra trước mặt cô. Dưới ánh nắng, Ninh Tịch thấy rõ chiếc nhẫn đơn giản trên ngón áp út của anh. Đó là... nhẫn cưới?
Trong khoảnh khắc ấy, tâm trí cô hiện lên vô số khả năng nhưng không ngờ lại có kết quả như thế này. Lục Đình Kiêu... đã kết hôn rồi sao? Chiếc nhẫn kia đơn giản đến mức cô không hề nhận ra?
"Anh... kết hôn rồi?" Ninh Tịch không biết mình làm cách nào để hỏi câu này.
"Phải." Lục Đình Kiêu đáp một cách chắc chắn.
Ánh mắt Ninh Tịch bỗng ánh lên một tia sát khí: "Người phụ nữ đó là ai?"
"Cô ấy..." Lục Đình Kiêu ngập ngừng một chút, sau đó nhìn thẳng cô và nói: "Cô ấy là cô gái đáng yêu, lương thiện và rực rỡ nhất mà anh từng gặp trong đời..."
Cô gái trước mặt anh siết chặt nắm tay, trông như sắp bùng lên cơn giận dữ.
"Ngày đầu tiên gặp, dáng vẻ cô ấy lúc nói anh thích đàn ông rất dễ thương; khi anh đưa ra yêu cầu muốn lấy thân báo đáp, bộ mặt chạy trốn của cô ấy cũng rất đáng yêu; rõ ràng rất thích anh nhưng lúc nào cũng nói một đằng làm một nẻo, ngay cả điệu bộ đó cũng đáng yêu nữa..."
Nghe đến đây, Ninh Tịch bỗng ngẩn ra.
"Vợ anh, khi cô ấy gọi anh là 'Lục Đình Kiêu' thì rất đáng yêu; khi gọi anh là 'Boss đại nhân' cũng rất đáng yêu; gọi anh là 'anh yêu' thì chẳng khác nào một sự dễ thương; và giờ đây, khi đứng trước mặt anh với dáng vẻ muốn cắn chết anh, cũng thật... đáng yêu!"
Cuối cùng, Ninh Tịch hoàn toàn sững sờ bởi những lời của Lục Đình Kiêu. Mãi một lúc sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình: "Anh... anh nói vậy là có ý gì?"
Lục Đình Kiêu lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn khác, nhẹ nhàng đeo lên ngón tay áp út của cô: "Anh đã kết hôn rồi, kết hôn với em."
Ninh Tịch nhìn chằm chằm chiếc nhẫn bất ngờ xuất hiện trên tay mình, rõ ràng đây là chiếc nhẫn cùng cặp với cái của Lục Đình Kiêu.
Hả?
"Xin lỗi, lúc trước cơ thể em bị phù nề, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc lưu thông máu nên anh tạm thời tháo nhẫn xuống. Giấy đăng ký kết hôn thì đang ở chỗ Tiểu Bảo, đêm nào nó cũng phải ôm cái đó mới ngủ được. Khi nào về, anh sẽ bảo Tiểu Bảo lấy ra cho em xem."
Cái gì, cái gì cơ?
Từng chữ Lục Đình Kiêu nói cô đều hiểu, nhưng khi ghép lại thì cô lại chẳng thể nào nắm bắt được. Ninh Tịch cảm thấy như mình đang trở thành một kẻ ngu ngốc: "Chờ... chờ đã! Chờ chút! Anh nói... anh... đã kết hôn? Đối tượng kết hôn là em? Hơn nữa, cả giấy chứng nhận kết hôn mình cũng có rồi à? Sao em lại không biết gì? Chẳng lẽ em bị mất trí nhớ?"
"Lúc em hôn mê ba tháng, bác sĩ đã làm kiểm tra toàn diện cho em và nói có thể em sẽ không tỉnh lại. Hôm đó, anh đã cầu hôn em trước giường bệnh rồi làm thủ tục kết hôn với em." Lục Đình Kiêu từ tốn giải thích.
Ninh Tịch: "..."
Vậy nên, cô thật sự đã kết hôn với anh từ lâu rồi sao? Vừa rồi cô còn ngớ ngẩn chạy đi cầu hôn anh nữa chứ? Chẳng trách Lục Đình Kiêu lại nói không làm được...
Đúng rồi, hình như từ đầu anh đã gọi cô là vợ rồi, nhưng do cô không chú ý. Cả Lục Cảnh Lễ nữa, trước đây thỉnh thoảng anh ấy có gọi cô là chị dâu, nhưng sau khi cô tỉnh lại thì anh ta cứ gọi cô như vậy liên tục…
Lúc này, Ninh Tịch hoàn toàn đờ đẫn. Cô cố tình chạy tới đây để bày tỏ, rồi cầu hôn một cách chân thành, kết quả là căng thẳng đến nín thở mà đối tượng kết hôn… đã là chồng cô từ lúc nào rồi?
Có ai thảm như cô không...
Không đúng, phải nói có ai may mắn đến ngược đời thế này không đây?
Trong chương, Ninh Tịch phát hiện Lục Đình Kiêu đã kết hôn với cô mà cô không hề hay biết. Khi Lục Đình Kiêu thể hiện tình cảm và đưa ra chiếc nhẫn, Ninh Tịch cảm thấy bối rối và không tin vào sự thật này. Những ký ức về việc kết hôn trong quá khứ dần khôi phục, khiến cô cảm thấy cả sốc và hạnh phúc. Đối diện với sự ngạc nhiên, Ninh Tịch phải làm quen với sự thật rằng họ đã kết hôn từ trước mà không nhớ gì. Cô cảm thấy vừa ngốc nghếch, vừa may mắn khi trở thành vợ của Lục Đình Kiêu.
Chương truyện mô tả khoảnh khắc đầy cảm xúc giữa Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu tại một rừng hoa đẹp. Ninh Tịch bộc lộ những suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống và tình yêu sau khi gặp anh. Cô mời Lục Đình Kiêu đến một nơi lãng mạn và dám thổ lộ tình cảm chân thành của mình. Trong lúc tạo không gian lãng mạn, Ninh Tịch ngỏ ý muốn kết hôn, nhưng Lục Đình Kiêu lại do dự và cảm thấy không chắc chắn về khả năng đáp ứng nguyện vọng của cô, tạo ra sự hồi hộp cho cả hai.