Mọi người vừa mới bước vào nhà chưa lâu thì đột nhiên thấy Lục Sùng Sơn được người hầu đỡ từ trên lầu đi xuống. Lục Sùng Sơn vừa nhìn thấy cô gái mà vợ mình đang thân mật kéo tay thì lập tức run rẩy vì xúc động.

"Ba, sao ba lại xuống giường rồi?" Lục Cảnh Lễ tiến lại đỡ cha mình.

Lục Sùng Sơn phụng phịu khoát tay: "Ba không yếu như vậy đâu."

Lục Cảnh Lễ im lặng: "Có phải không? Hôm qua ba còn nằm trên giường không nhúc nhích nổi, đến bữa cơm cũng phải để Tiểu Bảo dỗ mới miễn cưỡng ăn được vài miếng!"

“Thằng nhãi này!”

“Được rồi, con sai rồi, ba không yếu đến thế, còn có sức mắng con mà, mau ngồi xuống đi chứ!”

Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống bàn ăn, bỗng chốc không ai lên tiếng, bầu không khí có phần căng thẳng. Nhan Như Ý lo lắng đưa mắt ra hiệu cho chồng mình đừng có giữ mặt nghiêm túc như thế nữa. Lục Sùng Sơn thật sự không biết mở miệng thế nào, mãi một lúc lâu sau ông mới ho nhẹ một tiếng, hỏi con trai: "Đình Kiêu, sức khỏe vợ con thế nào rồi? Đã kiểm tra chưa?"

"Đã kiểm tra rồi ạ, không có vấn đề gì, chỉ cần tập phục hồi và tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa." Lục Đình Kiêu trả lời.

"Vậy thì tốt... thì tốt..." Lục Sùng Sơn thở phào một hơi, áp lực vô hình như ngọn núi khổng lồ đè lên ông dường như mới vơi đi chút ít, cho ông không gian thở.

"Được rồi, cả nhà ăn cơm đi, ăn xong rồi nói chuyện sau. Đừng để Tiểu Tịch và Tiểu Bảo bị đói." Nhan Như Ý vừa nói vừa gắp thức ăn cho Ninh Tịch.

Tiểu Bảo và Lục Đình Kiêu cũng thi nhau gắp thức ăn cho Ninh Tịch, bát cơm của Ninh Tịch nhanh chóng chất đầy như một ngọn núi nhỏ.

Nhưng lúc này Lục Sùng Sơn lại nói: "Lấy cho vợ con ít canh linh chi bong bóng cá đi..."

Trước khi tới đây, Ninh Tịch đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ và cách ứng xử, nhưng hiện tại thái độ của hai ông bà với cô đã thay đổi hoàn toàn, thậm chí còn quá hơn cả Lục Cảnh Lễ, khiến cô không biết phải phản ứng ra sao. Vì thế, để che giấu sự lúng túng, cô chỉ có thể cố gắng ăn.

Sau khi ăn xong, Nhan Như Ý kéo tay Ninh Tịch, khẩn khoản nói: "Tiểu Tịch, mẹ có thể nói chuyện riêng với con được không?"

Nghe vậy, Ninh Tịch chưa kịp nói gì, Lục Đình Kiêu đã ngay lập tức chau mày.

Nhan Như Ý thấy sắc mặt con trai thay đổi liền biết anh đang nghĩ gì: "Nhăn cái gì mà nhăn? Mẹ có bắt cóc vợ con đâu? Ninh Tịch cũng là con dâu của mẹ mà?"

Lúc này Lục Đình Kiêu mới giãn chân mày ra: "Con không có ý đó."

"Con là từ bụng mẹ sinh ra, mẹ còn không biết con nghĩ gì à?"

Thấy hai mẹ con sắp cãi nhau, Ninh Tịch liền nhìn Lục Đình Kiêu một cái rồi ho khẽ: "Lục lão phu nhân, chúng ta không cần để ý đến anh ấy đâu, ngài có gì cứ nói thẳng ra!"

Bà xã đã lên tiếng, Lục Đình Kiêu cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Nhan Như Ý kéo Ninh Tịch đến căn phòng trồng hoa phía sau nhà, ở giữa căn phòng có một bình trà hoa quả vừa mới pha vẫn còn nóng hổi.

"Nếm thử trà hoa quả này đi, vừa sạch miệng vừa tốt cho tiêu hóa."

"Cảm ơn ngài."

Nhìn dáng vẻ khách khí của Ninh Tịch, vẻ mặt Nhan Như Ý hơi ảm đạm, nhưng nghĩ đến việc cô cuối cùng cũng đã tỉnh dậy, đôi mắt bà lại ngập tràn vui vẻ: "Bồ tát phù hộ, một năm rồi, cuối cùng con cũng đã tỉnh lại! Chắc mấy hôm nữa mẹ phải đi làm lễ tạ ơn ở tất cả các chùa miếu mới được!"

Giọng điệu của Nhan Như Ý đầy cảm khái, sau một hồi trầm ngâm, bà mới mở miệng nói tiếp: "Tiểu Tịch, hôm nay mẹ gọi con qua đây một là để cảm ơn con, cảm ơn những gì con đã làm vì Tiểu Bảo và Đình Kiêu. Mặt khác, mẹ cũng muốn xin lỗi con, mẹ và ba của Đình Kiêu đã hiểu lầm con quá nhiều... Ngoài ra, còn muốn nói cho con một số điều..."

Tóm tắt chương này:

Trong bữa cơm, bầu không khí căng thẳng khi Lục Sùng Sơn từ trên lầu xuống và hỏi về sức khỏe của vợ con trai mình là Ninh Tịch. Sau khi ăn, Nhan Như Ý đã kéo Ninh Tịch đi nói chuyện riêng, cảm ơn và xin lỗi cô vì những hiểu lầm trước đây. Bà cũng chia sẻ niềm vui khi Ninh Tịch tỉnh lại sau thời gian dài. Mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình từng bước cải thiện, thể hiện tình cảm và sự quan tâm dành cho nhau.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Ninh Tịch cảm động khi nghe câu chuyện của Lục Cảnh Lễ và không kiềm được nước mắt. Cô khám phá giấy đăng ký kết hôn bất ngờ với Lục Đình Kiêu, khiến cô nhận ra tình trạng hôn nhân của họ. Buổi tối, cả gia đình họ Lục vui mừng chào đón Ninh Tịch trở về, với sự ân cần của mẹ chồng Nhan Như Ý. Sự quan tâm và lo lắng của bà dành cho Ninh Tịch thể hiện tình cảm gia đình ấm áp, trong khi Lục Cảnh Lễ, người em, lại cảm thấy mình không có chỗ đứng trong gia đình này.